Quý Niệm Thanh đi đến phòng tắm ngày hôm qua dì Lý đưa cô tới, thấy mọi thứ đều đầy đủ, nhưng vấn đề là cô không mang theo quần áo ngủ, tất cả vẫn để ở Quý gia.
Tình huống này khiến Quý Niệm Thanh có chút lo lắng, cô quan sát bên ngoài phòng tắm.
Lầu một có tổng cộng ba phòng, một phòng là phòng ngủ của dì Lý, hai phòng còn lại không biết là làm gì.
Quý Niệm Thanh ôm một tia hy vọng, hy vọng rằng hai căn phòng còn lại có thể có một phòng để quần áo.
Chắc hẳn dì Lý ngủ ở phòng lớn hơn.
Cô đi vào hai phòng còn lại, phòng đầu tiên là phòng khách, phòng thứ hai là phòng để quần áo.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng nở nụ cười.
Đây không phải là toàn bộ quần áo của cô sao?
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể giải thích một cách hợp lý đó là:
Quý gia đã sớm đem quần áo của cô dọn lại đây.
Trì Ẩm Đông chắc chắn là người đầu tiên biết việc này, thời điểm hôm nay lúc cô rời đi còn chưa đề cập tới.
Đây không phải là cố ý làm cô xấu mặt sao.
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng chuyện này đối với Quý Niệm Thanh cũng là chuyện tốt, cô không cần vì chuyện quần áo mà lo lắng nữa.
Quý Niệm Thanh đến trước tủ quần áo, chọn một chiếc váy ngủ mà cô thích, vui vẻ đi tắm.
Đêm khuya, sau khi tắm xong, Quý Niệm Thanh rón ra rón rén đi lên lầu, mở cửa một cách cẩn thận.
Trong phòng tối om, Trì Ẩm Đông hẳn là đã ngủ rồi.
Quý Niệm Thanh bước chân rất nhẹ, trong tay còn ôm một cái chăn mỏng. Cô đến vị trí giường của mình nhẹ nhàng ngồi xuống.
Quý Niệm Thanh cảm thấy cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, mí mắt nặng trĩu.
Cô nhớ ngày mai là cuối tuần, không cần phải đi làm, vì vậy tắt báo thức di động trên đầu giường nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm trong lúc đang ngủ ngon thì cô bị đánh thức bởi một tiếng động, mơ mơ màng màng mở to mắt.
Thì ra đó là tiếng gió.
Cùng với tiếng gió, còn có thể nghe được tiếng mưa rơi.
Mưa xuân ban đêm chính là như vậy, vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, âm thanh rơi vào tai Quý Niệm Thanh, giống như thôi miên, cô nhanh chóng ngủ thϊếp đi một lần nữa.
Quý Niệm Thanh lười biếng ngủ đến gần 11 giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Trì Ẩm Đông đã không còn ở bên cạnh cô, trong phòng rèm cửa được kéo kín, ánh sáng rất mờ, không thể nhìn thấy được thời tiết bên ngoài.
Quý Niệm Thanh cảm thấy hơi lạnh, cô đứng dậy xuống giường nhìn xung quanh, phát hiện một phần chăn của cô đã bị kéo sang chỗ của Trì Ẩm Đông. Cô có chút chột dạ, nhanh chóng kéo chăn của mình trở lại.
Quý Niệm Thanh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi xuống lầu.
Khi cô đến cầu thang, liền ngửi thấy một mùi hương thơm thoang thoảng, đến phòng khách, thấy bữa sáng đã được bày biện trên bàn. Chỉ còn một phần, Trì Ẩm Đông có lẽ đã ăn rồi.
Trong phòng bếp phát ra tiếng nước chảy, dì Lý hẳn là đang làm cơm trưa.
Quý Niệm Thanh chậm rãi đi xuống lầu, đầu tóc rối bời, trên mặt còn mang theo vẻ buồn ngủ.
Dì Lý nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thấy Quý Niệm Thanh, bỏ việc đang làm trên tay, cười nói: "Tiểu Quý, tỉnh rồi à? Trên bàn có bữa sáng, con xem có muốn ăn một chút không. Cơm trưa hơn một tiếng nữa mới xong."
Quý Niệm Thanh ngây ngốc gật đầu, "Có chút đói, con ăn trước một chút."
Cô đi đến bàn ăn, cầm một cái bánh bắp nhỏ đưa lên miệng, động tác chậm rãi. Vừa ăn trong đầu vừa tự hỏi Trì Ẩm Đông đâu rồi?
Cuối tuần mà cũng phải đi làm sao?
Ý tưởng của Quý Niệm Thanh vừa lóe lên trong đầu, cô quay người lại, kết quả phát hiện Trì Ẩm Đông đang ngồi ở trên sô pha nhìn cô cười.
Hai người đối diện nhau.
Quý Niệm Thanh vừa ăn bánh bắp, tay vẫn đang treo lơ lửng trên không trung, khóe miệng còn dính một chút bẩn. Cô nghĩ đến bộ dạng hiện tại của mình, đầu tóc rối bù, nhìn lại Trì Ẩm Đông ăn mặc sạch sẽ gọn gàng liền có chút xấu hổ.
Trì Ẩm Đông cười cười với cô, nói: "Tỉnh rồi à? Ăn ngon không?"
Quý Niệm Thanh thu hồi vẻ xấu hổ của mình, đưa miếng bánh bắp cuối cùng vào miệng, nhai nát rồi nuốt xuống, nói với Trì Ẩm Đông: "Ngon."
Quý Niệm Thanh chịu không nổi ánh mắt chằm chằm của Trì Ẩm Đông, đành phải dời mắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời tiết hôm nay khác hẳn với hôm qua, bầu trời có chút âm u.
Đứng ở phòng khách nhìn ra ngoài hoa viên, mưa bụi rơi xuống trong suốt như pha lê trên cửa sổ, chậm rãi trượt xuống tạo thành vệt nước.
Bên ngoài hạt mưa rơi xuống không lớn không nhỏ.
Quý Niệm Thanh nhìn về phía Trì Ẩm Đông, thấy Trì Ẩm Đông đang xem TV. Cô tò mò không biết TV đang chiếu chương trình gì liền duỗi cổ ra xem.
Hình như là một bộ phim tài liệu.
Trì Ẩm Đông thấy Quý Niệm Thanh vẫn luôn đứng, liền hỏi cô: "Cậu cũng muốn xem sao?"
Quý Niệm Thanh lắc đầu, nuốt miếng bánh bắp cuối cùng, "Không, tôi không thích xem TV, cậu xem đi."
Nói xong cô lập tức đi đến cửa, ở tiền sảnh cầm lấy ô, vừa ra khỏi cửa vừa nói với dì Lý: "Con đi ra ngoài tản bộ, đến giờ cơm trưa sẽ trở về."