Luyện Đan! Ngự Thú! Phế Sài Đại Tiểu Thư Phong Sát Tam Giới

Chương 6

Gia tộc có nguồn lực phong phú, những người trẻ này đương nhiên sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến hơn.

Cuộc thi đã đi đến giai đoạn cuối cùng, trên sân chỉ còn lại hai người, một người là Nam Băng Quỳnh, kẻ đã gϊếŧ chết nguyên chủ, người còn lại là nhị đường ca Nam Hỏa Vinh.

Nam Băng Quỳnh thái độ khác thường, không còn mặc chiếc váy trắng yêu thích nữa mà thay vào đó là một chiếc váy đen tinh xảo, nàng cử chỉ ưu nhã, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Nàng nắm chặt linh phù trong tay khởi động pháp quyết, linh lực bỗng nhiên hóa thành mười mấy đạo kiếm băng, lấy tốc độ sét đánh vây quanh Nam Hỏa Vinh đang ở vận dụng hỏa cầu, thực mau, Nam Hỏa Vinh linh lực chống đỡ hết nổi, mày kết ra sương lạnh, mở miệng đầu hàng.

“Băng Quỳnh tiểu thư quá cường! tuổi còn nhỏ, đã đạt tới cảnh giới linh sư! vận dụng thuộc tính Băng cực kỳ điêu luyện!”

“Nam Hỏa Vinh đã tiến vào cảnh giới linh sư sớm hơn, nhưng vẫn thua trong tay Băng Quỳnh tiểu thư!”

“Khó trách Dao Quang Thái Tử muốn cưới nàng làm Thái Tử Phi!”

"Một con phượng hoàng sắp bay ra khỏi thành Nam Dương!"

"Nghe nói các trưởng lão của Kim Long tông cũng tới, lần này đến chỉ vì Băng Quỳnh tiểu thư!”

Mọi người mồm năm miệng mười tán thưởng nói, một bộ thần sắc có chung vinh dự.

Nam Băng Quỳnh nhếch lên khóe miệng, lặng lẽ nhìn về phía Diêu Quang Thái tử đang ngồi cùng với cha mình, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng.

Bên cạnh hai người, có một lão giả mặt quần áo màu vàng, là thất trưởng lão của Kim Long tông trong miệng của mọi người. Hôm nay đến, là vì muốn chiêu mộ đồ đệ.

Mà chính mình, là đồ đệ được Thất trưởng lão coi trọng.

Liễu thị cũng thập phần đắc ý, bà là đương gia chủ mẫu của Nam gia, cao giọng nói: “Lần này gia tộc tỉ thí võ công, còn có ai muốn khiêu chiến với Băng Quỳnh hay không? Nếu không....."

Đợi một chút!"

Thời điểm Liễu thị muốn giơ tay nữ nhi mình lên, trong đám người một thiếu nữ váy đỏ chậm rãi đi ra.

"Ai nói không còn người? Ta Nam Oản Dạ tới khiêu chiến."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều đều lộ ra vẻ khϊếp sợ.

Đây có phải là Nam Oản Dạ? nổi tiếng xấu xí phế vật nhất Nam Dương Thành?

Trong trí nhớ của mọi người Nam Oản Dạ, cả ngày mặc quần áo đen to rộng bao bọc chính mình đến kín mít, không dám lộ ra gương mặt xấu xí.

Bởi vì, năm nàng mười tuổi trên mặt nổi đầy ban đỏ. Trên khuôn mặt để lại đầy sẹo do thối rữa, có người từng kéo khăn che mặt của nàng ra, nghe nói xấu đến mức người ta sẽ nôn mửa ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, thiếu nữ mặc váy đỏ lại vô cùng rực rỡ. Khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm, mặt mày tinh xảo, da thịt trắng nõn hơn tuyết, vô cùng mịn màng.

Ai cũng không dám tin tưởng, đây chính là phế vật xấu xí của gia tộc Nam gia.

Để xuất hiện, đương nhiên nàng muốn mình luôn trong trạng thái hoàn mỹ nhất, Nam Oản Dạ một chiếc váy màu đỏ, trâm cài tóc, hiên ngang và chói mắt.

Phần thưởng của cuộc thi này được thiết kế riêng cho Nam Băng Quỳnh, vậy làm sao nàng có thể để nang ta được như ý nguyện đây.

Sắc mặt Liễu thị và Nam Băng Quỳnh tái nhợt như nhìn thấy quỷ, phải cố kiềm chế để không mất bình tĩnh.

Nam gia gia chủ Nam Khải Lương càng là nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.

Dao Quang Thái Tử chỉ cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, khó có thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Nam Oản Dạ, biểu cảm trên khuôn mặt của Nam gia gia chủ và những người khác cũng rất có vấn đề, hắn chậm rãi nói: “Nam gia chủ, vì sao ngài hoảng loạn như thế, thiếu nữ vừa lên đài là người phương nào?”

Gia chủ Nam gia vội vàng che đậy vẻ mặt, nói: “Đây là trưởng nữ không nên thân của ta, nàng mấy ngày hôm trước lưu lại thư nói cùng một dã nam bỏ trốn thế nhưng hôm nay còn dám trở về!”