Này, đây có phải là cha ruột của nguyên chủ không?
Nguyên chủ đối với Nam Băng Quỳnh và Liễu thị có mối hận sâu sắc.
Nhưng đối với thân cha Nam gia gia chủ, người đứng đầu gia tộc Nam gia, ngoài hận còn có oán thù, còn có khát vọng tình yêu của cha.
Nam Oản Dạ cảm thấy nguyên chủ thật sự ngu ngốc, cha nàng rõ ràng không coi nàng và đệ đệ là con ruột.
Khi mẫu thân nàng vừa mất tích, trước đó ông ta thậm chí còn không dám nạp thϊếp, liền nghênh đón góa phụ Liễu thị. Cho nữ nhi bà ta mang từ bên ngoài nhập vào gia phả nam gia, cung cấp tài nguyên tốt nhất cho nàng ta tu luyện.
Người ngoài đều biết Nam Băng Quỳnh hẳn là con gái ruột của Nam gia gia chủ và Liễu, chỉ có nguyên chủ mới ngu ngốc tin tưởng Nam gia gia chủ sẽ không phản bội mẫu thân của mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy gia chủ Nam gia, những cảm xúc phức tạp của nguyên chủ lại dâng lên trong lòng nàng.
Gia chủ Nam vô cùng kinh ngạc, điều đó chứng tỏ ông ta biết rõ hai mẫu tử Liễu thị đang làm gì.
Nam Oản Dạ nhìn mọi người, chậm rãi nhếch khóe miệng:
"Cha, nguyên lai là nữ nhi cùng một cái dã nhân bỏ trốn, các người vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ chết đi sống lại, ta còn tưởng rằng ta từ cõi chết trở về, làm cho các người sợ hãi."
"Làm càng! Tại sao lại nói chuyện với cha mình như vậy! Việc trốn đi với một dã nam nhân như vậy có đúng không? Người tới, mang nàng tới từ đường để suy nghĩ về lỗi lầm của mình!"
Liễu thị lấy lại vẻ mặt kinh ngạc, lập tức trầm giọng mắng nàng.
"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi có quyền lên tiếng ở đây sao?
"Liễu thị đừng quên trước đây bà chỉ là nha hoàn của mẫu thân ta mà thôi!"
Nam gia gia chủ đủ ghê tởm, Liễu thị là người yêu thuở nhỏ của ông ta, vì lợi ích mà cưới mẫu thân của nguyên chủ. Để thường xuyên gặp người yêu thuở nhỏ, ông ta đã sắp xếp cho Liễu thị làm nha hoàn cho mẫu thân nguyên chủ và lén lúc quan hệ sau lưng bà.
Tuy lời nàng nói là sự thật, nhưng trong mắt mọi người đều là lệch lạc bất hiếu, ngay cả Diệu Quang thái tử cũng khẽ cau mày.
Nam Oản Dạ không phải nguyên chủ, cũng không quan tâm những người này nghĩ như thế nào.
Nàng không đợi Nam gia gia chủ lên tiếng, liền nói tiếp:
"Như thế nào, lời nói thật còn không cho người ta nói? Tôi vẫn rất tò mò, Nam Băng Quỳnh có tư cách gì để tham gia cuộc thi gia tộc? Ngoài họ Nam ra, nàng ta có mang dòng máu Nam gia không? Các người là con cháu Nam gia lại để người ngoài đánh bại, còn có gan cười đùa ở đây?”
"Ngươi đang nói nhảm cái gì! Băng Quỳnh tỷ tỷ chính là nữ nhi của đại bá, nàng là người của Nam gia!"
Người lên tiếng chính là tay sai của Nam Băng Quỳnh, nhị thúc gia đường muội nam vận cầm.
"Ồ? Nam Băng Quỳnh chỉ nhỏ hơn ta ba tháng. Nói cách khác, cha ta và Liễu thị lăn lộn với nhau khi mẫu thân ta đang có thai? Bà ấy đã có thai thì nói là có thai, tại sao bà ấy lại không dám thừa nhận?"
"Liễu thị sau khi Thành thân, mới vừa mang thai phu quân liền chết. Các người đã lừa gạt mẫu thân ta như vậy sao? Ta mẫu thân nếu còn ở nơi này, các ngươi còn dám như thế?”
Lời nói của Nam Oản Dạ rõ ràng rành mạch, đập vào tai mọi người.
Sự dịu dàng trên khuôn mặt của Nam Băng Quỳnh không còn thể hiện ra ngoài nữa. Vấn đề lớn nhất trong lòng nàng chính là thân phận nữ nhi ngoài giá thú đã sống ẩn dật suốt mấy năm.
Nghĩ đến Diêu Quang thái tử đang ở đây, nàng hốc mắt đỏ hoe, buồn bã nói:
"Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại muốn hạ nhục chị ta như vậy? Ta biết tỷ luôn ghen tị với ta và ghét ta vì tỷ không thể tu luyện. Nhưng ta chưa bao giờ ghét bỏ tỷ hay nhắm vào tỷ. Cho dù tỷ có bị bỏ rơi hay không."