Luyện Đan! Ngự Thú! Phế Sài Đại Tiểu Thư Phong Sát Tam Giới

Chương 5

Nam nhân không biết tự ái, tựa như bắp cải trắng mà thôi!

Nam Oản Dạ nghiến răng, cởϊ áσ ngoài của nam nhân, lấy kéo trong nhẫn trữ vật ra cắt nó sao cho vừa khít với cơ thể của mình.

Nàng nhân cơ hội sờ soạng cơ bụng cùng cơ ngực của hắn. Đem tiện nghi chiếm trở về, mới nhanh chống chạy trốn, không ai nợ ai.

Nàng rời đi không bao lâu, Thương Vọng Trần ngồi dậy, đôi mắt lạnh như băng sương, nhờ phúc của nữ nhân kia mà nơi nào đó còn ở ẩn ẩn đau, hắn sắc mặt xanh mét.

Hắn muốn dùng nước lạnh trong hồ để áp chế cơ thể đang nóng lên của mình nhưng không thành, lại bị nàng dùng đầu gối một cước áp chế đi xuống.

Thương Vọng Trần đã sớm phát hiện trong hồ nước lạnh có một nữ nhân đang tu luyện, nhưng hắn chưa từng để ý, càng không nghĩ tới tùy tiện tìm một nữ nhân.

Tuy nhiên, sự tự chủ mà hắn vô cùng tự hào bất tri bất giác đã mất đi kiểm soát khi hắn vô tình chạm vào nữ tử này từ phía sau.

“Chủ tử!”

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện.

Thương vọng trần mày nhíu thật chặt: “Tới đã bao lâu?”

Ảnh vệ Hàn Phong vội vàng nói: “Thuộc hạ vừa tới, chủ tử ngài yên tâm, ta không có nhìn thấy gì cả.”

Thương Vọng Trần đè đè giữa mày, nói với hắn: “Đi theo kia nữ nhân kia, xem nàng đi nơi nào.”

Hàn Phong vội vàng nói: “Chủ tử trăm triệu không thể, tuy rằng nàng đánh ngài đánh đến quá tàn nhẫn, nhưng rõ ràng là ngài mạnh mẽ chiếm đoạt người ta trước, như thế nào có thể truy cứu trách nhiệm với nữ tử kia!”

Nói xong, hắn che miệng lại, vô tội ngẩng đầu nhìn trời, hắn thật sự không có nhìn thấy cái gì, lúc ấy hắn cố ý bịt kín đôi mắt lại .

Thương Vọng Trần hai bên huyệt Thái Dương nhảy lên, hắn thật là nhịn xuống mới không có cho tên này một quyền.

“Bản tôn là kêu ngươi nhìn chằm chằm nàng.”

Nữ nhân này, rất giống một người.

Hàn Phong lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai chủ tử là coi trọng nàng!”

Trong ánh mắt tử vong của chủ tử, Hàn Phong gãi gãi đầu, cả người cảm có cảm giác tê dại.

Phía bên kia.

Nam Oản Dạ theo ký ức của nguyên chủ, tiến vào thành Nam Dương, khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo, nàng dùng số vàng trong nhẫn trữ vật mua vài bộ quần áo thích hợp. Thu thập xong, mới đi về phía Nam gia trong thành.

Giờ phút này, mặt trời đã lặn về phía tây, trên bầu trời có vài đám mây lững lờ, nhưng bên ngoài sân luyện võ nặc đại của Nam gia lại đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt phi phàm, rất nhiều bá tánh đang vây xem.

Bởi vì hôm nay là ngày thi đấu của nhà họ Nam.

Đó cũng là ngày mà nguyên chủ Nam Băng Quỳnh nói trước khi chết rằng mình sẽ tỏa sáng và trở nên hoàn toàn nổi tiếng.

Nàng đến vừa kịp lúc.

Nam gia tuổi trẻ thế hệ nhân tài xuất hiện lớp lớp, ít nhiều nhờ vào phúc của mẹ nguyên chủ.

Bởi vì, năm đó Nam Khải Lương nhờ vào những bảo vật do mẹ của nguyên chủ truyền cho, nên Nam gia mới từ một gia tộc hạng ba bốn ở Nam Dương thành thăng lên trở thành đệ nhất gia tộc.

Gia tộc có nhiều tài nguyên, nên những tuổi trẻ tiểu bối tự nhiên sẽ có càng nhiều cơ hội để tu luyện.

Trận đấu đã đến giai đoạn cuối cùng, trên đài chỉ còn lại có hai người. Một người đúng là Nam Băng Quỳnh, người đã đưa nguyên chủ vào chỗ chết. Còn một người khác là nhị phòng đại đường huynh Nam Hỏa Vinh.