Sau Khi Bé Mèo Ragdoll Vạn Người Ngại Trà Trộn Vào Ký Túc Xá Nam

Chương 10

“Thì chịu đựng đi,” Thịnh Kiến Dã hạ thấp giọng, cười một cách lười nhác, mắt hơi nheo lại, có chút ác ý lại mang phần nào hờ hững.

Khúc Tuấn Văn đảo mắt.

Anh không tin Thịnh Kiến Dã lại có lòng tốt như thế.

Lúc trước Thẩm Đông Đông chuyển vào ký túc xá của bọn họ, chính Thịnh Kiến Dã đã đề xuất giả làm ma để hù dọa bạn mới. Khi đó, Thẩm Đông Đông sợ đến mức mặt trắng bệch như tờ giấy, ngã ngồi xuống đất, nhìn vừa tội vừa buồn cười.

Thịnh Kiến Dã mà tốt với cậu thì, chắc chắn đang có âm mưu xấu gì đó.

Phó Luân nói: “Anh Thịnh, sáng nay quên hỏi, trán cậu bị sao vậy? Sao trông như bị mèo cào ấy? Mặt còn có dấu vết như hình bông hoa.”

Đúng lúc này, Thẩm Đông Đông ôm sách chậm chạp đi tới, bước chân bỗng khựng lại.

Thẩm Đông Đông lo lắng liếc nhìn.

“Hả?” Thịnh Kiến Dã nhẹ nhàng xoa vết thương trên trán thì phát hiện ra nó đã đóng vảy mỏng.

“Không biết nữa, có lẽ nửa đêm có con mèo nào đó chui vào ký túc xá.”

“Cậu nói linh tinh à.”

Khúc Tuấn Văn cười khẩy.

Thẩm Đông Đông: “...”

Không dám nói gì.

Mèo không chỉ lén chui vào mà còn đường hoàng trở thành bạn cùng phòng của các cậu nữa kia.

Cậu ngồi xuống chỗ Thịnh Kiến Dã vừa để trống cho mình.

Thịnh Kiến Dã quay đầu nhìn cậu, thấy cậu đang ôm cuốn sách từ vựng thì cười có chút bất đắc dĩ: “Thư giãn chút đi Thẩm Đông Đông, đừng học nữa. Lát nữa nếu rút trúng phòng chúng ta phải biểu diễn, cậu có dám lên không?”

Khúc Tuấn Văn và Phó Luân nghe vậy khựng lại, cuối cùng cũng hiểu ra.

Thẩm Đông Đông ngây người.

...Hóa ra hắn tính chuyện này.

Thẩm Đông Đông cảm thấy tức tối.

Đúng là gọi cậu qua chỉ để bắt nạt người ta, đẩy việc khổ sở không ai muốn làm cho cậu.

Nhưng nhớ lại hôm qua Thịnh Kiến Dã cho cậu mượn máy sấy tóc, còn cho cậu ăn sashimi, thêm cả chuyện sáng nay cậu vô tình cào hắn...

Thẩm Đông Đông nghĩ đi nghĩ lại rồi đau khổ gật đầu.

Thôi thì coi như xí xóa vậy!

Khúc Tuấn Văn tò mò huýt sáo một tiếng: “Giỏi nha anh Thịnh, vừa nói một cái là cậu ta nghe lời ngay? Này Thẩm Đông Đông, có phải cậu bị anh Thịnh nắm thóp gì không?”

Thẩm Đông Đông phủ nhận: “Tôi không có, cậu mà còn nói linh tinh nữa thì tự đi lên biểu diễn đi.”

Mặt Khúc Tuấn Văn hơi trầm xuống: “Lá gan lớn đấy, dám dùng giọng điệu đó nói với ông đây? Tôi là người để cậu dọa à?”

“...” Thẩm Đông Đông bướng bỉnh quay đầu đi.

Cậu không thèm đáp lại.

Cậu không sợ, chỉ thấy khó chịu và tức giận.

Bạn cùng phòng đúng là sinh vật đáng ghét!

“Đều là bạn cùng phòng, nói chuyện bình thường thôi.”

Thịnh Kiến Dã hơi ngả người ra sau, hai tay đan vào nhau đặt sau đầu, thư giãn thoải mái.

“Thẩm Đông Đông, cậu đã nghĩ ra sẽ biểu diễn gì chưa mà đồng ý? Đừng lên sân khấu rồi làm mất mặt phòng 409.”

Thẩm Đông Đông thầm nghĩ “Đáng đời các cậu,” im lặng một lúc rồi miễn cưỡng nói: “...Tôi có thể đi catwalk.”

Là một chú mèo, việc bước đi thành một đường thẳng, chân sau dẫm lên dấu chân trước là bản năng bình thường thôi.

Nhưng con người lại phải luyện tập nhiều lần, còn cần giáo viên hướng dẫn.

Khúc Tuấn Văn nhướng mày: “Ồ, cậu còn biết làm trò này? Đi thử cho bọn tôi xem nào.”

Thẩm Đông Đông không muốn nghe lệnh của anh nên cứng đầu ngồi im.

Khúc Tuấn Văn “chậc” một tiếng, xắn tay áo lên, chuẩn bị dùng bạo lực để ép cậu “hợp tác,” nhưng Thẩm Đông Đông vẫn bướng bỉnh không chịu lùi bước.

“Thử đi.”

Thịnh Kiến Dã vỗ vỗ vào tấm lưng cứng ngắc của Thẩm Đông Đông rồi cười cười: “Giờ đã căng thẳng thế này, lát nữa lên sân khấu thì sao? Đi catwalk thì phải chuẩn bị chỉnh chu một chút.”

Nói xong, hắn lấy ra từ túi một chiếc bờm tóc tai mèo trông rất thật.

Thẩm Đông Đông: ?

Sao lại có người mang theo thứ này chứ?

Thịnh Kiến Dã có bình thường không!

Thịnh Kiến Dã đeo chiếc bờm tóc lên đầu Thẩm Đông Đông, tai mèo màu nâu sẫm lại hợp với cậu một cách bất ngờ, trông như thể nó đã mọc sẵn trên đầu vậy.