Thẩm Đông Đông không nhìn thấy nên chỉ ngồi ngơ ngác.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào khe khẽ, các cô gái thì thầm một cách phấn khích, thỉnh thoảng còn có cả tiếng chụp ảnh, dường như đều nhắm vào Thẩm Đông Đông.
Thịnh Kiến Dã đang hài lòng chỉnh lại chiếc bờm tóc, mắt hắn nheo lại.
Hắn dừng tay một chút, đột nhiên lại tháo chiếc bờm ra.
Động tác hơi thô bạo còn kéo rụng vài sợi tóc của Thẩm Đông Đông.
Thẩm Đông Đông đau quá kêu lên một tiếng nhỏ, cậu cau mày xoa đầu, lén lườm Thịnh Kiến Dã một cái, rồi thầm mắng trong lòng: “Đồ thần kinh.”
“Làm sao vậy anh Thịnh? Sao lại tháo ra rồi?” Khúc Tuấn Văn đang chăm chú nhìn thì hoàn hồn lại hỏi, nghe có vẻ chưa hết thòm thèm.
“Chẳng có gì thú vị cả.” Thịnh Kiến Dã bình tĩnh bẻ gãy chiếc bờm tóc rồi trầm ngâm nói: “Catwalk cũng chẳng có gì đáng xem, không để Đông Đông diễn nữa. Lát nữa tôi lên đánh đàn hát một bài, Khúc Tử, giúp tôi mượn cây guitar.”
“Được, được chứ!”
Khúc Tuấn Văn không ngờ lại có lợi thế này, anh lập tức hào hứng đi lo chuyện ngoại giao.
Thẩm Đông Đông bất ngờ thoát khỏi gánh nặng biểu diễn.
Cậu liếc nhìn Thịnh Kiến Dã.
Hình như Thịnh Kiến Dã không vui lắm.
Chắc là… không liên quan gì đến cậu nhỉ?
_
Buổi huấn luyện quân sự hôm nay kết thúc sớm vào lúc ba giờ rưỡi chiều.
Thẩm Đông Đông lại là người đầu tiên trở về ký túc xá.
Nhưng lần này cậu không lao ngay vào nhà vệ sinh, mà vội vàng thu dọn balo, chuẩn bị đi làm thêm để kiếm tiền học phí.
Giờ cậu đã là một chú mèo lớn, phải cố gắng tự lo cho bản thân, không thể cứ dựa vào lòng hảo tâm của người khác mãi được, cần phải tự lập sớm thôi.
Thẩm Đông Đông vừa định đẩy cửa ký túc xá, thì cửa gỗ bị ai đó kéo ra từ bên ngoài, cậu đυ.ng phải ba người bạn cùng phòng bước vào với dáng vẻ uể oải.
Là người bạn cùng phòng hung dữ nhất lại còn là dân thể thao, hôm nay lại cười với cậu, vỗ vỗ vai Thẩm Đông Đông, hài lòng nói: “Được đấy nhóc, nhờ cậu mà tôi cuối cùng cũng được nghe anh Thịnh đánh đàn và hát, làm tốt lắm, anh đây phải thưởng cho cậu!”
Thẩm Đông Đông sững sờ một lúc.
À, chắc đang nói về chuyện biểu diễn sáng nay.
Rất không may, ký túc xá của họ đã bị rút thăm trúng phần phải biểu diễn.
Nhưng Thịnh Kiến Dã đã gánh hết mọi thứ, hắn ôm cây guitar ngồi thoải mái trên ghế, đôi tay dài gảy nhẹ dây đàn sau đó cúi đầu hát với giọng khàn khàn, thu hút toàn bộ sự chú ý của các lớp xung quanh.
Chiều hôm đó, màn biểu diễn của Thịnh Kiến Dã nhanh chóng lan truyền trên diễn đàn và vòng bạn bè của trường, phiếu bình chọn cho danh hiệu “nam thần” của hắn tăng vọt.
Thẩm Đông Đông nhịn không được đáp lại: “Không cần đâu, vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi.”
Khúc Tuấn Văn cười gian: “Có liên quan chứ. Đông Đông, anh đây dẫn cậu đến một nơi cực kỳ thú vị, đảm bảo cậu sẽ mê mẩn, thức cả đêm không ngủ, nghĩ mãi không thôi!”
“…” Trong đầu Thẩm Đông Đông lập tức vang lên tiếng chuông báo động.
Nghe thôi là biết không phải chỗ tốt lành gì rồi!
Mèo là loài trong sạch mà!
Thẩm Đông Đông lắc đầu như trống bỏi.
“Tôi phải đi làm thêm.”
Khúc Tuấn Văn nheo mắt lại một cách nguy hiểm, giọng nói mang chút tức giận: “Đệt, Thẩm Đông Đông, khai giảng được một tuần rồi, cậu chưa bao giờ đi dự buổi tụ tập nào của ký túc xá, đến lúc đó đừng có mà nói tụi tôi cô lập cậu đấy.”
Thẩm Đông Đông: “Tôi thực sự phải đi làm thêm… tôi sắp trễ rồi, không nói chuyện với cậu nữa!”
Cậu đeo ba lô rồi cúi đầu lách qua bạn cùng phòng đang toát ra luồng khí áp thấp, vội vàng rời khỏi ký túc xá.
Việc làm thêm là có thật.
Nhưng cho dù không có công việc này… Thẩm Đông Đông cũng không muốn đi tụ tập cùng các bạn cùng phòng.
Mức sống khác biệt quá lớn, cậu không muốn tỏ vẻ giàu có để cố gắng hòa nhập.
Chú mèo nghèo khổ chuyển tàu điện ngầm, đi hơn bốn mươi phút mới tới cửa hàng nơi cậu làm thêm, sau đó chui vào phòng thay đồ loay hoay cả buổi.