Sau Khi Bé Mèo Ragdoll Vạn Người Ngại Trà Trộn Vào Ký Túc Xá Nam

Chương 9

“Các con ơi, dậy đi dậy đi.”

Xem ra... không bị phát hiện?

Thẩm Đông Đông quan sát một hồi, trái tim đang đập thình thịch dần bình tĩnh lại.

Cậu lén thu tai và đuôi lại, cầm chiếc áo phông huấn luyện quân sự đặt bên gối lên rồi nhanh tay cởi cúc áo ngủ.

Bộ đồng phục huấn luyện quân sự của Thịnh Kiến Dã được treo trên lưng ghế, hắn đứng ngay giữa phòng ký túc, kéo chiếc áo ngủ mỏng qua đầu.

Thẩm Đông Đông vô tình liếc qua rồi không nhịn được nhìn chằm chằm.

Đáng ghét, ngay cả dáng người Thịnh Kiến Dã cũng đẹp như vậy!

Vai thì rộng, ngực thì nở, thậm chí còn có cả sáu múi!

“...”

Thẩm Đông Đông cúi đầu nhìn thân hình sáu-in-một của mình.

Cậu kéo mạnh chiếc áo phông rằn ri xuống.

Mắt không thấy, tâm không phiền!

---

“Nghỉ mười phút!”

“Mười phút sau, các phòng sẽ rút thăm hát!”

Huấn luyện viên quân sự ra lệnh với chất giọng tràn đầy sinh lực.

Trời nắng gắt, các tân sinh viên hoa mắt chóng mặt vì huấn luyện quân sự được ân xá, tranh nhau chiếm chỗ dưới bóng cây, ngồi chật cứng rồi lấy đồ uống điện giải đã chuẩn bị sẵn ra từ balo uống.

Tất cả balo của lớp đều chất đống ở cùng một chỗ, Thẩm Đông Đông chen vào, ngồi xổm xuống lục lọi rồi lấy cốc nước từ balo của mình ra.

Cậu hơi ngửa đầu, sau đó đổ nước lọc đã đun sôi từ sáng vào miệng, nước mát chảy xuống cổ họng, Thẩm Đông Đông cảm thấy thoải mái đến nỗi khẽ chép miệng, đôi mắt híp lại đầy thỏa mãn.

Tận hưởng đủ rồi, Thẩm Đông Đông mới nhét cốc nước trở lại, sau đó lấy ra cuốn sách từ vựng.

“Ngay cả lúc này cậu cũng học à? Siêng năng ghê.”

Một bạn gái cùng lớp cười hỏi cậu.

Thẩm Đông Đông gật đầu, có chút ngại ngùng trả lời: “Nền tảng của tớ không tốt nên phải học chăm chỉ, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ của lớp.”

“Cậu giỏi lắm, nhất định sẽ làm được.”

Cô gái giơ nắm đấm ra động viên, rồi cười híp mắt nói tiếp: “Tối mai là đêm các câu lạc bộ chiêu tân rồi, cậu có để ý câu lạc bộ nào không?”

“Thẩm Đông Đông, tớ thấy cậu tính cách rất tốt, hiền hòa, có muốn tham gia câu lạc bộ cứu trợ động vật hoang dã mà tớ vừa gia nhập không? Trường mình nhiều mèo hoang lắm đó.”

Thẩm Đông Đông: “...”

Nhưng cậu chính là động vật hoang dã mà.

Thẩm Đông Đông nhìn cô gái với ánh mắt đầy kính trọng và biết ơn.

Mèo con trước đây từng đói bụng, không có cơm ăn, đều nhờ người tốt bụng giúp đỡ mà sống qua ngày, người tốt còn đuổi bọn trẻ con xấu tính bắt nạt mèo đi.

Có vẻ cô gái này là một trong những người tốt đó.

Nhưng mèo hoang có thể tồn tại trong xã hội loài người, có con nào là dạng hiền lành? Nếu cậu tham gia cứu trợ, mười phần chắc chín sẽ bị những ông anh xăm trổ đánh cho một trận.

Thẩm Đông Đông nghĩ đến những trải nghiệm không mấy tốt đẹp trước đây thì nuốt nước bọt rồi nhỏ giọng từ chối: “Xin lỗi, mình hơi bận…”

Cô gái cười: “Không sao! Vậy tối mai nhớ ghé gian hàng của bọn tớ chơi nhé, tớ sẽ tặng cho cậu vài món quà nhỏ!”

Thẩm Đông Đông gật đầu xin lỗi.

Vì nói chuyện với cô gái mà bóng cây gần đó đã hết chỗ, Thẩm Đông Đông đành ôm sách, định đi xa hơn.

“Thẩm Đông Đông à.”

Giọng nam quen thuộc hơi khàn vang lên gọi cậu.

Thẩm Đông Đông quay đầu lại.

Thịnh Kiến Dã ngồi tựa vào rễ khí to lớn của cây bồ đề, hai người bạn cùng phòng cũng ở gần đó, cả ba đều đang nghịch điện thoại.

Ba người ngồi hơi tách ra, khoảng cách giữa họ rất rộng.

Thẩm Đông Đông vừa quay đầu lại thì Thịnh Kiến Dã đã ngồi dịch qua bên cạnh, vỗ lên mặt đất dưới bóng cây vừa mới trống.

“Qua đây ngồi.” Thịnh Kiến Dã gọi.

Khúc Tuấn Văn cau mày, khẽ “xì” một tiếng, rồi nhanh chóng than phiền nhỏ giọng: “Cậu gọi cái tên mọt sách ấy làm gì? Đập ba gậy cũng không bật ra được một câu, ngồi cùng cậu ta đúng là khó chịu.”

Phó Luân đẩy gọng kính, không nói gì nhưng biểu cảm cũng có chút không hài lòng.