Sau Khi Bé Mèo Ragdoll Vạn Người Ngại Trà Trộn Vào Ký Túc Xá Nam

Chương 2

Khó nói quá.

Cậu bạn đeo kính bình thản nói: "Cậu ấy muốn ngửi mùi."

Khúc Tuấn Văn giận dữ: "Con mẹ nó, Phó Luân!"

Thịnh Kiến Dã nhướng mày cười trêu.

"Không ngờ đấy, Khúc tử còn có sở thích này à? Sao không đi ngửi tất trắng của mấy cậu sinh viên thể thao ấy, không phải càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn sao?"

"Cút đi!" Mặt Khúc Tuấn Văn lập tức xanh lè vì ghê tởm.

Cửa phòng tắm mở ra.

Hơi nước bốc lên, cậu thiếu niên ôm chậu rửa mặt bước ra.

"Khúc Tuấn Văn, tôi tắm xong rồi."

Ba người vô thức quay lại đầu lại nhìn, sau đó hơi đơ ra một lúc.

Thẩm Đông Đông đội mũ tắm, nhưng không vén tóc lên, phần lớn khuôn mặt bị mái tóc ướt nhẹp che khuất, cậu cũng có thói quen cúi đầu, nên chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn của cậu.

Cậu mặc một chiếc áo phông đen rộng thùng thình và quần short dài quá gối, bờ vai gầy gò như tờ giấy, cánh tay trắng trẻo và đôi chân mảnh khảnh lộ ra khỏi tay áo và ống quần bị hơi nước làm đỏ ửng.

Các khớp ở khuỷu tay nhô ra, mỏng manh đến mức tưởng chừng như chỉ cần một cú va chạm là gãy, nhìn vào chỉ cảm thấy thương hại hơn là thấy đẹp.

Nhưng nửa thân trên của cậu lại trông hơi béo, vòng eo rất to.

Hoàn toàn không hợp với cơ thể gầy yếu của cậu.

Tỷ lệ béo gầy toàn thân rất kỳ quặc.

Cậu nhanh chóng bước về chỗ của mình, khẽ nhíu mày nhìn về phía giường của Thịnh Kiến Dã bên cạnh.

"Cậu cầm áo của tôi làm gì? Trả cho tôi đi."

Thẩm Đông Đông cao chưa đến 1m7, gầy nhỏ nhưng khi đối mặt với Thịnh Kiến Dã cao hơn 1m92, cậu lại chẳng sợ chút nào.

Thẩm Đông Đông trợn tròn mắt, dữ dằn giống như sắp nhào lên cào hắn vậy, trông không khác gì một chú mèo xù lông.

"Đừng vu cho oan người tốt." Thịnh Kiến Dã khẽ cười, sau đó ném chiếc áo phông trở lại lưng ghế của Thẩm Đông Đông, rồi nhét tay vào túi quần và bước lười biếng vào phòng tắm.

Nửa phút sau tiếng vòi hoa sen lại vang lên lần nữa.

"Chết tiệt!"

Đợi cả buổi muốn tắm đến lúc sắp được tắm rồi thì mất lượt, bây giờ Khúc Tuấn Văn mới nhận ra và hét lên: "Anh Thịnh, làm người có đạo đức chút đi chứ!"

May mà Thịnh Kiến Dã tắm rất nhanh.

Sau khi ba người trong phòng ký túc xá lần lượt tắm xong, họ lại khoác vai nhau rời đi.

Thẩm Đông Đông nhìn thấy tin nhắn trong nhóm ký túc xá tối qua, bọn họ định đi ăn ở một quán sushi nổi tiếng gần trường.

Trước khi đi, Thịnh Kiến Dã còn gõ vào bàn của Thẩm Đông Đông.

"Mang về cho cậu chút nhé? Hay là đi ăn cùng tụi này luôn?"

Thẩm Đông Đông không chút do dự mà từ chối.

Đi ăn với mấy công tử này, chắc cậu sẽ tiêu hết tiền ăn trong một tuần, cậu không có đủ tiền để ăn uống như thế.

Đợi khi các bạn cùng phòng đã đi hết, hành lang bên ngoài im ắng, Thẩm Đông Đông mới gỡ mũ tắm xuống và thở phào một hơi.

Đôi tai mèo nâu ướt đẫm dựng lên, run rẩy trong làn gió lạnh của điều hòa.

Cậu vội vàng che lại rồi cúi xuống lấy máy sấy tóc từ tủ ra.

Chiếc đuôi quấn quanh eo cũng rút ra từ trong áo.

Cái đuôi mèo ướt trông thật xấu xí, đen sì như một cái roi da nhỏ bị mốc, Thẩm Đông Đông thậm chí không dám nhìn lại.

Thẩm Đông Đông cố gắng kiềm chế ý muốn muốn rũ lông, cậu nhảy lên sau đó ngồi xổm thu người lên ghế.

“Vù——”

Máy sấy tóc bật lên làn gió ấm mạnh mẽ thổi tới.

Thẩm Đông Đông nhắm mắt đón gió, ngón tay đùa nghịch đôi tai mèo nâu rậm, vừa sấy tóc vừa sấy tai.

Cậu mím môi thở dài trông có chút ủ rũ.

Thẩm Đông Đông ghét tắm, còn ghét nước nữa.

Nhưng không tắm thì sẽ bị hôi.

Cứ mỗi khi chạm vào nước, Thẩm Đông Đông lại không kiểm soát được đuôi và tai của mình.

Bị ướt thì phải tắm... mà tắm đuôi thật phiền! Phiền chết đi được!

Con người thật kỳ lạ, tại sao khi vào đại học lại phải tham gia huấn luyện quân sự?

Phơi nắng đến mức cậu gần như mất nước, suýt thì ngất xỉu! Đã thế còn ra đầy mồ hôi, cậu không thể kiểm soát tai và đuôi, chỉ có thể cuốn đuôi quanh eo.