Mèo đến để học hành mà! Sao phải chịu khổ như thế này chứ!
Giá mà Thẩm Đông Đông có thể tu luyện giỏi hơn, có thể tự do kiểm soát đuôi và tai, thì dù bị dính mưa, dính nước hay bị hoảng sợ cũng không sao, khỏi phải lo lắng mỗi ngày.
Chỉ vì cậu quá yếu thôi!
Thẩm Đông Đông tự giận dỗi.
Cậu tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà không nhận ra phía sau máy sấy tóc đã quá gần với tóc, một vài sợi tóc bị cuốn vào và bắt đầu phát ra tiếng kêu ong ong, mùi cháy khét bốc lên.
Đến khi Thẩm Đông Đông phát hiện thì cái máy sấy tóc rẻ tiền của cậu đã bị đoản mạch rồi.
“......”
Thẩm Đông Đông càng tức giận hơn.
Vừa mới rũ lông trong phòng tắm, giờ tóc vẫn còn ướt lưng chừng, rũ nữa cũng chẳng có ích gì.
Tóc của cậu quá dày, lại còn có tai nữa, chỉ có thể dựa vào máy sấy mà thôi.
Chẳng lẽ phải ra ngoài mua một cái máy sấy mới?
Nhưng máy sấy tóc ở siêu thị của trường thì toàn giá trên cả trăm.
Tai của Thẩm Đông Đông cụp xuống.
Cậu đã kéo chiếc máy sấy tóc này về từ trạm thu mua phế liệu khi còn là một con mèo con, đã dùng nó suốt bảy, tám năm nay.
Vậy mà cuối cùng nó cũng hỏng rồi.
Nếu không sấy khô tóc, chắc chắn cậu sẽ bị cảm lạnh.
Cậu biết rõ cơ thể của mình yếu ớt như thế nào.
Thẩm Đông Đông đi tới đi lui trong phòng, lo lắng cắn móng tay rồi liếc nhìn bàn của Thịnh Kiến Dã ở cạnh bên.
Máy sấy tóc mà hắn vừa dùng vẫn đang nằm trên bàn.
Như thể đang mời gọi Thẩm Đông Đông lấy nó để dùng.
Thẩm Đông Đông do dự.
Cậu không muốn giao thiệp quá nhiều với bạn cùng phòng.
Quan hệ không tốt thì ảnh hưởng đến tâm trạng học tập.
Quan hệ quá tốt thì hay đi chơi lại ảnh hưởng đến thời gian học.
Cậu còn đang phân vân, thì cửa phòng ký túc xá khẽ rung lên, Thẩm Đông Đông giật mình, nhanh chóng lấy áo che lên đầu, cuốn đuôi quanh eo, rồi chạy ra mở cửa.
Thẩm Đông Đông vặn khóa rồi mở cửa và ló đầu ra ngoài.
Thịnh Kiến Dã đứng ở ngoài cửa ký túc, một tay đút túi quần, khuôn mặt đẹp trai mang vẻ bất cần, đôi mắt sâu thẳm luôn trông hờ hững, môi mỏng hơi nhếch lên, hắn cúi đầu cười với Thẩm Đông Đông.
“Giữa ban ngày mà cậu khóa cửa làm gì? Có làm chuyện gì mờ ám không?”
“Tôi không có.”
Thẩm Đông Đông lúng túng, suýt nữa thì xù lông lên.
Cậu quay đầu lại và im lặng trở về giường, cầm quyển sách từ vựng cấp bốn giả vờ học, nhưng thực ra các ngón chân đang căng cứng, chỉ mong Thịnh Kiến Dã sớm rời đi mà thôi.
Thịnh Kiến Dã móc chiếc điện thoại bị bỏ quên trong túi quần tây treo trên tủ ra, sau khi ngửi thấy mùi khét nhè nhẹ của đồ điện, hắn liếc nhìn Thẩm Đông Đông ngồi cạnh đó.
Thẩm Đông Đông ngồi xổm trên ghế, ôm cuốn sách từ vựng bìa xanh, còn chiếc máy sấy tóc trên bàn, hình như nó là nguồn gốc của mùi khét.
Thịnh Kiến Dã nhướng lông mày rồi mở lời: “Máy sấy của cậu bị hỏng rồi à?”
“……” Thẩm Đông Đông cứng đờ, miễn cưỡng gật đầu.
Máy sấy tóc cũng có thể làm hỏng, đúng là ngốc nghếch hết sức.
Mèo nhỏ tự khinh thường chính mình trong lòng!
Nếu Thịnh Kiến Dã dám chế giễu, cậu sẽ trả thù bằng cách tè lên giường hắn để đánh dấu lãnh thổ!
Thẩm Đông Đông tức tối nghĩ.
Chiếc máy sấy tóc màu đen mới cứng mà cậu vừa thèm muốn đã được đưa ra trước mặt.
Thẩm Đông Đông ngẩn người, nhìn theo những ngón tay đẹp đẽ có khớp xương rõ ràng, cậu ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Thịnh Kiến Dã.
Bạn cùng phòng tốt bụng thế sao?
Thịnh Kiến Dã:
“Cậu lấy của tôi mà dùng này.”
Thẩm Đông Đông: “Ồ... Cảm ơn cậu.”
Thẩm Đông Đông đờ đẫn đưa tay ra, định nhận lấy máy sấy tóc, nhưng Thịnh Kiến Dã lại rụt tay về, khiến cậu chộp vào khoảng không.
Thẩm Đông Đông: “……”
Thịnh Kiến Dã khẽ nhếch môi, “Gấp cái gì mà gấp?”
“Nếu cậu làm hỏng của tôi thì sao?”
“……”
Thẩm Đông Đông không nói gì.
Nhìn qua cũng biết cái máy sấy tóc này không hề rẻ, cậu tuyệt đối không có khả năng đền.