Sau Khi Bé Mèo Ragdoll Vạn Người Ngại Trà Trộn Vào Ký Túc Xá Nam

Chương 1

Một nam sinh cao lớn đá mạnh vào cửa phòng tắm của ký túc xá kêu rầm một tiếng, mặt mày tên đó hung hãn, vừa chửi thề vừa hét: "Xong chưa Thẩm Đông Đông? Mẹ kiếp, cậu ngủ trong đó hả, câu tắm cả nửa tiếng rồi đó!"

Sức mạnh của cậu sinh viên thể thao thật đáng kinh ngạc, khung cửa rung lên dữ dội, suýt bị đá văng, tay nắm cửa bằng kim loại cũ kêu lên tiếng u u như đang cố chống chịu.

Trong phòng tắm lập tức vang lên tiếng bước chân dẫm trên nước, tiếng chai sữa tắm rơi xuống đất kèm theo tiếng đáp trả mơ hồ qua lớp kính mờ.

"Sắp xong rồi, đừng có giục nữa!"

Nam sinh trừng mắt rồi phát ra một tiếng chê bai nặng nề.

Tâm trạng anh rất tệ, dép lê đập xuống sàn phát ra âm thanh nặng nề và gấp gáp, anh hậm hực ngồi trở lại ghế của mình rồi bắt chéo chân và rung đùi, kéo cổ áo T-shirt màu rằn ri xanh lục để tản nhiệt.

"Thằng nhóc đó chạy nhanh ghê, không ngờ có ngày cậu ta lại chiếm được phòng tắm, đứng tập quân sự xong mà muốn tắm nước lạnh cũng không được. Chết tiệt, tôi nóng muốn chết rồi!"

Nam sinh ngồi ở bàn bên cạnh đang đọc sách, nghe vậy yên lặng ngẩng đầu lên, ánh mắt qua lớp kính trông rất bình thản.

"Tĩnh tâm tự nhiên sẽ mát."

"Biến đi."

Nam sinh bực bội xua tay, không muốn nghe mấy lời đạo lý của y.

Anh tức tối nghiến răng rồi quay đầu liếc nhìn giường của Thẩm Đông Đông ở phía đối diện.

Bàn của Thẩm Đông Đông được sắp xếp cực kỳ đơn giản.

Thẻ ăn treo trên dây đeo cổ nằm trên bàn, sách vở xếp gọn gàng, ngay cả máy tính cũng không có, ở một góc có chiếc hộp giấy không trong suốt, giống hệt như cách sắp xếp bàn ở lớp học cấp ba.

Cốc nước còn để dưới đất, thật khó hiểu.

Không lạ gì khi ngày nào cũng lau nhà, trông rất lóng ngóng vụng về, chắc chắn là ngày nào cũng đá đổ cốc.

Nam sinh lại muốn đảo mắt lần nữa.

"Đúng là đồ quái đản."

Anh không thèm che giấu mà thì thầm châm chọc.

Nhìn chiếc áo phông màu trắng sữa treo trên lưng ghế của Thẩm Đông Đông, nam sinh duỗi cánh tay ra rồi tự nhiên cầm lấy.

Anh mở ra đo kích cỡ, chiếc áo này rộng thùng thình, còn vì giặt quá nhiều lần mà trở nên lỏng lẻo và biến dạng.

Chắc anh cao gần 1m9 cũng mặc vừa đó.

"Hừ..." Nam sinh cười khẩy.

Cậu bạn đeo kính vừa nói chuyện với anh đặt sách xuống.

"Khúc Tuấn Văn, cậu định làm gì?"

"Làm gì được chứ? Tìm hiểu bạn cùng phòng thôi."

Khúc Tuấn Văn không thèm nhìn y, anh cầm chiếc áo phông lên chăm chú nhìn rồi thì thầm: "Tắm chậm như bạn gái cũ của tôi ấy, không chừng là con gái giả trai trà trộn vào."

Anh vừa nói vừa định đưa áo phông lên mũi ngửi.

Cậu bạn đeo kính khẽ giật khóe miệng.

"Cậu là biếи ŧɦái à?"

Khúc Tuấn Văn hơi khựng lại, hình như vừa nhận ra mình đang làm gì, sắc mặt hắn thay đổi liên tục.

Cuối cùng, anh giả vờ không thèm quan tâm vẫn cứng miệng nói: "Người đọc sách thánh hiền mà trong đầu toàn thứ đen tối vậy? Tôi chỉ muốn ngửi xem có mùi gì thôi, xác nhận một chút."

Cậu bạn đeo kính nhướn mày: "Cậu nghĩ sẽ có mùi gì?"

Khúc Tuấn Văn: "Mùi thơm? Mùi ngọt? Mùi sữa?"

Cậu bạn đeo kính: "… Ít đọc tiểu thuyết lại đi."

Khúc Tuấn Văn: "Xì."

Anh cúi đầu ngửi kỹ, ngoài mùi nước giặt thoang thoảng, thực sự còn có một mùi không thể diễn tả được.

Không phải mùi mồ hôi, cũng không phải mùi chua, giống như mùi của bộ lông khô ráo, ấm áp như mùi của mèo trong quán cà phê mèo?

Mùi này càng kỳ lạ hơn.

Khúc Tuấn Văn ghé sát hơn để ngửi rõ hơn.

Ngay giây sau, chiếc áo phông bị giật lấy.

Khúc Tuấn Văn bực bội chậc một tiếng, ngẩng đầu định chửi, nhưng sau đó lại ngây ra.

"Anh Thịnh? Không phải anh đi phỏng vấn cho hội sinh viên sao?"

"Ừm."

Nam sinh vừa lấy áo phông của Thẩm Đông Đông lên phát ra tiếng đáp mơ hồ, rồi cúi đầu nhìn chiếc áo phông trắng sữa, khuôn mặt tuấn tú thoáng nét cười.

"Cậu làm gì đó Khúc tử?"

"..."