Nàng chợt cảm thấy mệt mỏi, có lẽ là do suốt cả ngày phải đối phó, diễn xuất và chiều lòng người khác. Nàng khẽ thở ra một hơi dài rồi hỏi Hoằng Lục: “Hoàng thượng... đã về điện Hàm Nguyên chưa? Nếu ngài đã về thì...”
Nàng vẫn còn một chút hy vọng. Thường thì vào ban đêm, nàng cũng hay hầu bên cạnh chàng, dù không được ân sủng, ít ra vẫn có thể ở bên cạnh chàng.
Hoằng Lục nói không biết, còn Tàng Hạ thì nói: “Tuyết lớn thế này, còn lớn hơn cả tối qua. Chỉ một lát mà tuyết đã dày lên một lớp. Đường đi khó khăn, có lẽ hoàng thượng sẽ không về đâu ạ?”
Lời vừa dứt đã thấy Trĩ Lăng cau mày, sắc mặt trở nên tái nhợt, không nói một lời. Hoằng Lục liếc nhìn Tàng Hạ với vẻ trách móc, khẽ nói: “Ai da, ngươi thật là, không biết ăn nói gì cả.”
Trĩ Lăng chống tay lên bàn đứng dậy, nhưng cơ thể loạng choạng, ánh mắt dõi theo khoảng không, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì đêm nay không cần đợi nữa.”
Nàng đã có thể dự đoán được tình cảnh trong điện Chiêu Loan. Trình Tú không phải là người giữ lễ, tính tình không mấy đoan trang, một khi Tức Mặc Tầm đến điện Chiêu Loan, dù có thế nào... nàng ta cũng sẽ tìm cách giữ chàng lại.
Dù tối qua chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng dường như mọi chuyện sẽ được an bài vào tối nay. Nàng nghĩ chi bằng ngủ một giấc sẽ tốt hơn, đỡ hơn là thức đến canh ba mà rồi lại nghe tin khiến mình không thể nào ngủ tiếp.
Vì vậy, khi giờ Tuất vừa qua, nàng đã rửa mặt và chuẩn bị đi ngủ.
Hoằng Lục hiếm khi thấy nàng ngủ sớm như vậy, trong lòng vừa mừng vì nàng không còn suy nghĩ quá nhiều chuyện không đâu, vừa lo lắng không biết có phải nàng đang không khỏe. Hoằng Lục canh bên giường một lúc, khi nghe thấy nàng thở đều đặn, đoán rằng nàng đã ngủ mới lặng lẽ rời đi.
Trĩ Lăng đợi họ đi rồi mới chầm chậm mở mắt.
Tiếng gió tuyết rít qua những cành cây khô trong cung, vang lên từng tiếng thê lương ngoài điện.
Trên đời có rất nhiều người sợ tiếng sấm, nhất là những đêm mưa mùa hè khi sấm chớp đùng đùng nổ trên trời. Nhưng nàng lại không sợ tiếng sấm. Cũng có rất nhiều người thích những đêm tuyết rơi bên ngoài, còn bên trong là không gian yên tĩnh.
... Còn nàng lại rất sợ những đêm tuyết lớn với gió cuốn như thế này.
Trĩ Lăng mở mắt nhìn, mơ hồ nhớ lại khi còn nhỏ, nàng thường nói với cha mình rằng ở mùa đông ở Nghi Lăng không có tuyết, chỉ có những cơn mưa lạnh lẽo không ngừng và nàng thật sự muốn được thấy tuyết trông như thế nào. Cha nàng bảo rằng sau này khi ông lập công lớn và được phong hầu, ông sẽ đưa nàng đến kinh đô phồn hoa, nơi đó... sẽ có tuyết.
Nhưng lần đầu tiên nàng thấy tuyết không phải ở kinh đô, mà là ở Nghi Lăng.
Ba năm trước, mùa đông ấy lạnh lẽo hơn bao giờ hết, Nghi Lăng, nơi đã hơn mười năm không có tuyết bỗng đón một trận tuyết lớn... Như trong sách đã viết, mọi thứ phủ trắng xóa.
Đêm tuyết ấy, gió cuốn tuyết bay, không gian tĩnh lặng, bỗng nhiên có người hớt hải báo: “Tướng quân! Không ổn rồi! Quân địch bên kia sông tấn công rồi!”
Người đến đập cửa ầm ầm.
Sau đó là một trận hỗn loạn, ánh đao kiếm loé lên khắp nơi.
Trĩ Lăng không thể ngủ tiếp, ngón tay vô thức nắm chặt góc màn, từ từ ngồi dậy ôm chặt lấy chăn bông. Dường như vẫn chưa đủ, nàng kéo chăn kín lại không để lọt gió, cả người cuộn tròn trong chăn bông... vẫn chưa đủ.
Nàng nghe loáng thoáng tiếng trống canh, thật lâu thật lâu mà mới chỉ qua một canh giờ, bây giờ chỉ mới là giờ Hợi.
Nàng thực sự... rất sợ.
Ánh sáng tuyết ngoài trời chiếu vào phòng. Tàng Hạ nghe thấy động tĩnh, vội vàng cầm đèn chạy vào: “Nương nương?”
Môi Trĩ Lăng tái nhợt, đôi mắt đen láy ngước lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ hỏi: “Hoàng thượng... ngài đã về điện Hàm Nguyên chưa?”
Tàng Hạ thầm nghĩ sao nương nương còn để tâm đến chuyện này, sau này những chuyện như vậy sẽ còn xảy ra nhiều, nếu nương nương không thể buông bỏ thì phải làm sao đây.
Nhưng nàng ấy vẫn an ủi: “Nương nương, để em cho người đi thăm dò xem.”
Trĩ Lăng xoa trán, ánh mắt xa xăm dõi theo bóng dáng Tàng Hạ ra cửa, nhìn về phía bên ngoài, nơi tuyết đang rơi trắng xóa.
Tức Mặc Tầm là chỗ dựa của nàng, là người mà nàng trông cậy và cũng là người thân duy nhất của nàng lúc này...
Khi Tàng Hạ quay lại, Trĩ Lăng không thể ngủ, bèn khoác áo đứng dậy, nhìn thấy chiếc đàn thất huyền đặt trên bàn đàn, nàng thoáng ngẩn người.
Nàng không biết đánh đàn nhưng năm ngoái, trong một buổi yến tiệc trong cung, có một nhạc sư đã đánh một khúc đàn và được Tức Mặc Tầm khen ngợi vài câu. Lúc đó nàng động lòng, quyết tâm học đàn từ nhạc sư ấy.
Tiếc rằng nàng không có năng khiếu, không thể nào đánh được những giai điệu dịu dàng, khiến người nghe quên đi những lo toan thường nhật như vị nhạc sư kia.
Sau một thời gian học, nàng tự thấy mình đã chơi khá thành thạo. Tức Mặc Tầm bèn nhờ nhạc sư nhận xét nhưng nhạc sư lại nói: “Nương nương có quá nhiều suy nghĩ, khi đánh đàn, dù kỹ thuật đã đạt tới đỉnh cao nhưng tâm tư rối ren, du͙© vọиɠ nặng nề, khiến bản nhạc trở nên nặng nề, trĩu nặng.”
Khi đó Tức Mặc Tầm đứng bên cạnh hơi ngạc nhiên: “Du͙© vọиɠ nặng nề?”
Chàng mỉm cười: “Ái phi của trẫm có tính tình dịu nhẹ như nước chảy, có lẽ lời của nhạc sư chưa đúng.”
Trĩ Lăng ngồi xuống trước bàn đàn.
Nàng thường tưởng tượng rằng khi nàng đánh đàn, Tức Mặc Tầm sẽ âm thầm xuất hiện bên cạnh và nói rằng chàng đã đến từ sớm, chỉ để nghe hết khúc đàn mà không muốn cất tiếng làm phiền nàng.
Nhưng đến giờ, đó vẫn chỉ là tưởng tượng.
Vì vậy sau này khi chàng không đến điện Thừa Minh nữa, nàng cũng ít khi đánh đàn và mới nhận ra lời nhạc sư nói không sai. Thực ra từng hành động của nàng đều mang tính toan tính, chẳng phải là du͙© vọиɠ quá nặng sao?
Nàng giơ tay gảy nhẹ lên dây đàn, trong đầu nghĩ đến Trình Tú, nếu nàng ta được sủng ái... E rằng sau này nàng ta sẽ là đối thủ đáng gờm cho vị trí hoàng hậu. Cha của Trình Tú nắm binh quyền trong tay, nếu Tức Mặc Tầm muốn xuất binh về phía Nam, chắc chắn sẽ phải điều động quân đội của cha nàng ta.
Nếu người khác trở thành hoàng hậu, nàng sẽ ra sao? Nàng sẽ mãi mãi không thể trở thành vợ chính thức của chàng, không bao giờ được công nhận là “người thân” của chàng.
Cha mẹ nàng đều đã được an táng ở Nghi Lăng, nếu nàng không trở thành hoàng hậu, cả đời này nàng sẽ không bao giờ có cơ hội ra khỏi cung để về thăm viếng họ.
Chỉ khi trở thành hoàng hậu, theo tục lệ của các hoàng hậu trước, nàng mới có thể giúp cha mẹ mình được phong tước và di dời hài cốt về kinh đô, nàng mới có thể...
Tiếng dây đàn bỗng nhiên vang lên một tiếng "phựt", dây đàn đứt làm đầu ngón tay nàng đau nhói. Vết bỏng sáng nay chưa lành, giờ lại càng đau hơn.
Tàng Hạ bước vào vui mừng nói: “Nương nương, hoàng thượng đã về điện Hàm Nguyên rồi. Ngài dùng bữa tối xong đã về luôn, bây giờ đèn trong điện vẫn còn sáng, nương nương có thể yên tâm rồi chứ?”
Nói rồi Tàng Hạ nắm lấy tay Trĩ Lăng, ép nàng về giường nằm, kéo chăn đắp cho nàng rồi nói: “Nương nương, ngoài việc thỉnh thoảng nghỉ lại điện Thừa Minh thì hoàng thượng có khi nào ngủ lại ở cung của các nương nương khác đâu. Nương nương yên tâm mà ngủ đi. Gần đến Tết rồi, nhiều việc phải lo, nương nương vốn đã mệt rồi, sao phải lo lắng chuyện này chứ?”
Trĩ Lăng chỉ khẽ đáp nhưng trong lòng lại nghĩ những người phụ nữ mới vào cung ngày càng nhiều, việc họ được ân sủng chẳng phải chỉ là sớm muộn thôi sao?
Đúng là Tức Mặc Tầm thường hay ngủ lại ở điện Thừa Minh nhưng cũng chỉ là ngủ thôi, chàng không bao giờ chạm vào nàng.
Trĩ Lăng nắm chặt lấy góc chăn, sáng nay chàng còn cảnh cáo nàng không được quyến rũ chàng, còn cách nào để khiến chàng... động lòng đây?