Mười Sáu Năm Goá Phụ

Chương 3.1

Trĩ Lăng nói xong, lặng lẽ quan sát phản ứng của Tức Mặc Tầm. Dường như chàng rất hài lòng với thái độ của nàng, ánh mắt dõi theo nàng, trong đó có sự tán thưởng.

Một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi của nàng. Những lời xã giao như thế này, khi mỹ nhân Vương, mỹ nhân Lưu, mỹ nhân Cố nhập cung, nàng đã phải nói không biết bao lần, đến mức đã có chút tê liệt.

Gia cảnh của các nàng ấy tốt, còn nàng chỉ có thể nịnh nọt. Huống chi cha và anh nàng đều đã tử chiến. Mà dù họ còn sống... con gái của một vị thủ thành nhỏ ở biên cương như nàng sao có thể so sánh với gia tộc danh giá của họ, những người có quyền thế từ nhiều đời?

Sau khi dùng bữa sáng, Tức Mặc Tầm phải xử lý chuyện quan trọng. Trình Tú mong mỏi nói rằng nàng ta muốn ở cạnh Hoàng Thượng nhưng chỉ nhận được vài lời hời hợt từ chàng. Chàng nói sẽ rảnh rỗi gặp nàng ta sau, khiến nàng ta vui vẻ rút lui.

Vì Trình Tú cũng có mặt,nên Trĩ Lăng đành phải lui theo.

Ra khỏi cửa điện, gió bấc thổi mạnh vào mặt, Tàng Hạ vội vàng đội mũ cho nàng. Chiếc mũ với viền bằng lông hồ ly trắng tinh, chỉ một lát đã dính đầy tuyết.

Trình Tú bước tới gần Trĩ Lăng, cười tươi nói: "Nếu tỷ tỷ rảnh rỗi, sao không đến điện Chiêu Loan chơi? Tỷ tỷ nấu ăn thật sự rất giỏi, vừa nãy món chè tuyết nhĩ bách hợp của tỷ ngon hơn cả đầu bếp nhà ta, người được mời từ Giang Nam về!"

Trong lòng Tàng Hạ không vui, thầm nghĩ Trình tiệp dư thật sự không biết phép tắc. Dù gì chủ nhân nhà nàng ấy cũng là hậu phi của Thiên tử, sao lại có thể so sánh với đầu bếp nhà nàng ta được? Nàng ấy uất ức vô cùng, liếc nhìn chủ nhân của mình, thấy Trĩ Lăng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng: "Không có gì đáng để nhắc tới, muội muội quá lời rồi."

Dọc đường đi, Trình tiệp dư nói không ngừng, kể bao nhiêu chuyện, Trĩ Lăng chỉ phụ họa đôi câu. Trình tiệp dư có người nghe, càng nói càng hăng, khi thì kể về cha nàng ta ở Tây Quan, khi thì nói về con chó sư tử Tây Vực mà anh nàng ta mua cho...

Tàng Hạ nhìn Trĩ Lăng, thầm nghĩ,Trình tiệp dư không chỉ nói nhiều mà còn thích kể về gia đình mình, cứ treo cha mẹ, anh chị em trên miệng. Chẳng lẽ nàng ta không biết rằng...

Không biết gia đình chủ nhân nhà nàng ấy đều đã không còn?

Nhưng Trĩ Lăng vẫn kiên nhẫn lắng nghe, Tàng Hạ chỉ biết âm thầm thở dài, chủ nhân nhà mình quả là người hiền lành không có chút nóng giận nào.

Khi vào đến điện Chiêu Loan, có lẽ vì nói quá nhiều trên đường, Trình Tú cảm thấy khát, lập tức gọi người dâng trà, cuối cùng cũng im lặng được một lúc.

Trĩ Lăng thầm nghĩ cuối cùng nàng ta cũng yên lặng, lúc này mới mở miệng: "Muội muội mới vào cung, ta chuẩn bị một chút lễ mọn, coi như tấm lòng nhỏ bé, mong muội muội đừng chê."

Trình Tú cầm chén trà uống hai ngụm làm dịu cổ họng, nghe lời Trĩ Lăng nói, tuy vui mừng nhưng trong lòng không khỏi nghĩ,Trĩ tiệp dư nhìn có vẻ giản dị, chắc cũng chẳng có gì đáng giá để tặng nàng ta, lẽ ra nàng ta nên tặng cho Trĩ Lăng vài món trang sức, vải lụa thì hơn.

Trình Tú vừa nghĩ vừa nhìn Trĩ Lăng gọi Hoằng Lục mang quà tới. Một hộp nhỏ lục giác làm bằng gấm hoa được mở ra, lộ ra một đôi vòng tay vàng sáng lấp lánh, đính năm hạt san hô đỏ khiến Trình Tú ngây người: "Đây..."

Trĩ Lăng mỉm cười dịu dàng nói: "Muội muội xinh đẹp như gấm lụa, mùa hè mà đeo vòng tay vàng này chắc chắn sẽ rất đẹp."

Trình Tú quen nhìn những món đồ đắt giá, đương nhiên biết rằng đôi vòng tay vàng này được chế tác tinh xảo, kiểu dáng độc đáo, những viên san hô đỏ đính trên đó còn quý hiếm hơn ... Dù sao thì bây giờ phương Nam cũng đã bị Triệu Quốc chiếm đóng, san hô ở Nam Hải không đủ cung cấp.

Nàng ta không ngờ Trĩ Lăng trông có vẻ nghèo nàn mà lại tặng món quà đắt đếm vậy.

Trĩ Lăng thấy phản ứng của Trình Tú, trong lòng đã đoán được bảy tám phần. Những món trang sức này, phần lớn là vật tiến cống từ các nơi, đưa đến cung của nàng, tất nhiên đều là hàng tốt nhưng quá xa xỉ và không hợp với nàng.

Trình Tú nhận lấy vòng tay, đáp lễ lại một tấm gấm Thục, cười nói: "Tỷ tỷ mặc quá giản dị rồi."

Trĩ Lăng nhìn lại, thấy cung nữ đang ôm một tấm gấm đỏ rực, nàng thầm thở dài, nàng ít khi mặc màu tươi, tấm gấm này chắc sẽ nằm phủ bụi trong kho.

Tàng Hạ lại rất vui, trên đường về không ngừng sờ lấy sờ để tấm gấm nói: "Nương nương, để Hoằng Lục dùng tấm vải mới này may cho nương nương một bộ y phục mới, dịp Tết sắp tới nương nương mặc là vừa đẹp! Gấm Thục có màu sắc tươi sáng, hoa văn rực rỡ, chắc chắn nương nương mặc vào sẽ rất đẹp, bệ hạ cũng sẽ thích."

Nàng ấy lại bổ sung thêm: "Trình tiệp dư đúng là hào phóng. Còn tặng nhiều quà lắm."

Trĩ Lăng nhìn nàng ấy, mỉm cười nhẹ nhàng: "Nếu ngươi thích, cứ chia đôi với Hoằng Lục mà may y phục."

Tàng Hạ ngẩn người: "Nương nương không thích sao?"

Trĩ Lăng cúi mắt xuống, không tỏ rõ ý kiến, chỉ khẽ cười.

So với sự hào phóng của Trình Tú, điều mà Trĩ Lăng quan tâm hơn chính là rõ ràng Trình Tú đang nhắm đến vị trí hoàng hậu.

Nhưng... vị trí đó cũng là điều nàng luôn canh cánh trong lòng.

Nhưng nàng không có gia thế tốt như Trình Tú, cũng không có được tình yêu của Tức Mặc Tầm, càng không cần nói đến việc sinh con để dựa vào đó mà thăng tiến.

Vị trí đó, nhìn thì tưởng như gần trong gang tấc, nhưng lại xa xôi vô cùng.

Những năm qua, nàng đã luôn cố gắng hết sức để đóng vai một người vợ tốt, để Tức Mặc Tầm quen với sự hiện diện của nàng. Dù chàng không có ý định cho nàng làm chính thất, ít nhất cũng có thể có chút trọng lượng trong lòng chàng. Biết đâu một ngày nào đó, giống như trong sử sách, tình cảm sẽ dần sâu đậm theo thời gian...

Trong chuyện này, nàng nghĩ nàng không thể bỏ cuộc giữa chừng.

Chiều nay, quả thật Tức Mặc Tầm đã đến điện Chiêu Loan và dùng bữa tối ở đó. Tin tức truyền đến khi Trĩ Lăng đang đọc sách, ngọn đèn trên bàn bị luồng gió lạnh lùa vào làm chập chờn, nàng nói: "Ta biết rồi."

Tàng Hạ hỏi: "Nương nương có cần truyền bữa không?"

Trĩ Lăng gật đầu, nhưng sự canh cánh trong lòng ngày càng lớn. Dù đã dọn ra vài món ăn thanh đạm, nàng ăn mà không cảm nhận được vị gì, ăn qua loa vài miếng rồi đặt đũa xuống. Nồi canh gà hầm nhân sâm trong bếp cũng được chia hết cho người hầu uống.

Dùng xong bữa tối, trời đã dần tối đen, có vẻ sẽ có một trận tuyết lớn. Trong điện yên tĩnh, Trĩ Lăng đọc hết một chương sách mới hỏi Hoằng Lục: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Hoằng Lục cười: "Hôm nay nương nương hỏi sớm đấy ạ. Giờ mới chỉ là giờ Tuất."

Trĩ Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã bắt đầu rơi. Bầu trời vốn đã âm u nay lại thêm tuyết khiến nó càng trở nên u ám hơn, từng bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống không ngừng, thế giới bên ngoài đã bị chôn vùi trong sắc trắng mờ mịt.