Trĩ Lăng cởϊ áσ choàng ra, đặt lên trên giá gỗ cẩm lai.
Chàng chỉ mặc một chiếc áo khoác lụa mỏng màu trắng.
Nàng ôm lấy chiếc áo choàng gấm hoa văn hình rồng màu xanh lam mà chàng đang định thay. Thế nhưng lại vô tình nhìn thấy bờ vai rộng, vòng eo và dáng người cao ráo của Tức Mặc Tầm mơ hồ lộ ra qua lớp áo trong mỏng manh, tai nàng lại đỏ bừng.
Có lẽ chàng không nhận ra ánh mắt nàng đang nhìn xuống bụng dưới của chàng. Những người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, việc có một số phản ứng khi thức dậy vào buổi sáng là điều bình thường. Hơn nữa, chàng luôn kiềm chế bản thân với phụ nữ.
Trĩ Lăng chỉ liếc chàng một cái rồi quay đi, không muốn nhìn chằm chằm vào chàng nữa nhưng nhịp tim lại tăng lên rất nhanh. Nàng cẩn thận xỏ tay áo vào cho chàng, vuốt thẳng rồi buộc áo choàng lại, cẩn thận thắt đai lưng thành một nút thắt thật đẹp.
Nàng cẩn thận nhắc nhở: “Hôm nay bệ hạ không vào triều. Bệ hạ mặc áo gấm màu xanh lam, đeo thắt lưng gấm trắng bạc có được không?”
Chàng bình tĩnh nói: “Ừ, tùy nàng thôi.”
Trĩ Lăng không biết chàng cảm thấy thế là được hay không, nhưng chàng chưa bao giờ quan tâm nhiều đến việc mặc trang phục gì như nàng.
Điều này khiến nàng thầm vui mừng, tưởng rằng những cặp đôi bình thường đều sẽ hòa hợp như thế này vào mỗi buổi sáng.
Nàng lấy chiếc đai lưng bằng bạc và lụa, khi đưa tay giúp chàng quấn quanh người, khoảng cách giữa nàng và Tức Mặc Tầm gần đến nỗi trán nàng gần như chạm vào ngực chàng. Hương thơm long diên hương nhè nhẹ từ cơ thể Tức Mặc Tầm phả vào mũi nàng, khiến nàng gần như không thở nổi.
Nàng cài chiếc đai lại, mắt cúi xuống, nhưng ánh nhìn lại không tự chủ được mà dừng ở chỗ đó của chàng. Bình thường nàng thường nghe các cung nữ trong cung tụm lại nói rằng, nếu người phụ nữ muốn chiếm được lòng sủng ái của quân phu thì cần phải tốn không ít công sức trong chuyện đó. Trong lúc do dự, ngón tay nàng lướt qua chỗ đó một cách mơ hồ, chỉ trong thoáng chốc, vị hoàng đế trước mặt nàng dường như cứng đờ toàn thân, ngay sau đó chàng lạnh lùng nói: "Phi tần Bồi."
Trĩ Lăng bị giọng nói lạnh lùng của chàng làm giật mình, bình thường chàng luôn gọi tên nàng, nhưng khi chàng gọi cả họ lẫn vị trí của nàng, tức là chàng đã tức giận không vui.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, rút tay lại, từ từ ngẩng đầu lên, giả vờ ra vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Vâng thưa Bệ hạ?"
Tức Mặc Tầm lạnh lùng gạt tay nàng ra, thẳng người xoay lưng lại, tự chỉnh lại cổ áo, giọng nói lạnh lùng và hờ hững: "Từ nay về sau không cần đến nữa."
Sắc mặt Trĩ Lăng trắng bệch, hoảng hốt không yên, lập tức quỳ xuống dưới chân chàng: "Bệ hạ! Thần thϊếp... Thần thϊếp… Nếu có sai điều gì, thần thϊếp có thể sửa... Xin bệ hạ đừng đuổi thần thϊếp đi, cho phép thần thϊếp được hầu hạ bệ hạ."
Chàng quay người lại được nửa chừng, nàng vội vàng nắm lấy góc áo của chàng, đôi mắt đen láy ánh lên nước mắt, hàng lông mi dày và cong khẽ run rẩy như cánh bướm sợ hãi.
Một gương mặt đẹp đến nỗi khiến người ta không nỡ trách móc.
Nhưng vẻ mặt của chàng vẫn lạnh lùng như sương thu, lạnh đến mức không tưởng, không một chút ấm áp, cảnh cáo nàng: "Chỗ không nên chạm vào, không được chạm vào nữa. Chỉ lần này thôi, không có lần sau... Đứng lên đi."
Chàng ngồi xuống bên cạnh bàn, lúc này Ngô Hữu Lộc mới dám vào bẩm báo: "Bệ hạ, phi tần Trình xin cầu kiến."
Trĩ Lăng đứng hầu bên cạnh, vẫn còn kinh hãi, chỉ đang cố tỏ ra bình tĩnh. Nàng lấy chén canh nấm tuyết và bách hợp từ trong hộp thức ăn ra, sợ mùa đông canh bị nguội nhanh nên đã dùng vải bông bọc nhiều lớp vào, vì vậy khi lấy ra, canh vẫn còn nóng bốc khói.
Nàng múc một chén, đổ vào chén sứ trắng, không dám nhìn chàng, chỉ chăm chú nhìn bức tranh tiên nhân chỉ đường vẽ trên thành chén sứ trắng.
Cả hai im lặng, chỉ có tiếng chén sứ va chạm thanh thoát vang lên giữa hai người.
Nàng hầu hạ cẩn thận, vừa mới bị chàng nhận ra chút tâm tư nhỏ muốn quyến rũ chàng, bây giờ chỉ sợ chọc giận chàng thêm nữa, hoàn toàn mất đi cơ hội gặp chàng. Hoặc nói đúng hơn, mất đi chút đối đãi khác biệt hơn so với các phi tần khác khi ở trước mặt chàng.
Vẻ mặt Tức Mặc Tầm vẫn thờ ơ, ra lệnh cho Ngô Hữu Lộc: "Để nàng ấy vào."
Trĩ Lăng cúi mặt đứng hầu bên cạnh, ánh mắt liếc thấy bóng dáng phụ nữ nhẹ nhàng bước vào từ cửa. Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo ngắn bằng gấm màu hồng nước, váy lụa vàng nhạt lấp lánh, thêu bằng chỉ vàng với những hoa văn phức tạp và lộng lẫy. Khi nàng ta bước vào điện, ánh sáng phản chiếu từ chỉ lụa cũng lay động, chói mắt đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Trình Tú búi tóc cao hình ốc, đầu đầy trâm ngọc châu báu lấp lánh, Trĩ Lăng chỉ thoáng liếc một cái cũng không thể rời mắt.
Trình Tú như chính cái tên của mình, dung nhan kiều diễm như tranh, nụ cười rạng rỡ, là một người như đóa hoa phú quý chốn nhân gian.
Trình Tú là ngọc nữ của Tướng quân Bình Tây, từ nhỏ đã lớn lên trong sự phú quý ở kinh thành, những thứ nàng ta mặc và dùng đều là những thứ tốt nhất. Trĩ Lăng khẽ cúi xuống nhìn mình, không khỏi cảm thấy có chút thua kém và thất vọng.
Trình Tú bước vào, chưa kịp nhìn rõ mặt Tức Mặc Tầm đã chú ý đến người phụ nữ mặc đồ giản dị đang đứng hầu bên cạnh Hoàng đế. Búi tóc chỉ là kiểu tóc cao bình thường của phụ nữ, cài một cây trâm bạch ngọc, đeo khuyên tai bạc, ngoài ra không có món trang sức nào khác, thật sự đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Ngay cả mẹ nàng ta cũng không ăn mặc già dặn như vậy.
Nhưng người phụ nữ này có đôi mắt và lông mày rất đẹp, phản ứng đầu tiên của Trình Tú là nghĩ đến phi tần Bồi đã hầu hạ hoàng đế từ lâu.
Lý do là vì ngoài tiếng tăm là người đức hạnh, phi tần Bồi còn nổi danh là một mỹ nhân trong cung.
Người ta thường khen nàng có vẻ đẹp của Bao Tự* và Muội Hỉ**, lại có đức hạnh như Ban Tiệp Dư*** và Hứa Mục****.
(*) Bao Tự là Vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc.
Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu.
(**) Muội Hỉ là một Vương phi của Hạ Kiệt, vị quân chủ cuối cùng của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc.
Là hình tượng đại yêu nữ xuất hiện sớm nhất, Muội Hỉ thường được xưng là "Thiên cổ đệ nhất Hồ ly tinh" trong văn hóa Trung Hoa. Bà nổi tiếng vì khiến Hạ Kiệt trở nên càng tàn bạo, làm ra những trò hưởng thụ cực kỳ quái dị, trong đó có Tửu trì, tức "Ao rượu". Nàng cùng Đát Kỷ, Bao Tự và Ly Cơ được ví như Tứ đại yêu cơ, còn đặc biệt được gắn chặt với hình ảnh Hồng nhan họa thủy - cụm từ mô tả những người phụ nữ đẹp có thể phá hoại sự nghiệp của các quân vương trong văn hóa Trung Hoa.
(***) Ban Tiệp dư là một phi tần của Hán Thành Đế Lưu Ngao, vị Hoàng đế thứ 12 của triều Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, một Hoàng đế nổi tiếng là hôn quân và hoang da^ʍ.
Khi đó, Ban Tiệp dư xuất thân danh môn, nổi tiếng là một nữ tác gia trứ danh, rất nổi tiếng đương thời vì có tài về từ và phú. Ban đầu, bà rất được Hán Thành Đế sủng ái, sau đó do chị em Triệu Phi Yến cùng Triệu Hợp Đức đắc sủng, hãm hại Hứa hoàng hậu, thế là Ban tiệp dư phải lánh đến Trường Tín cung, hầu hạ Thái hậu Vương Chính Quân. Sự tích về bà trở nên nổi tiếng, và bà là một hình mẫu của tần phi hết sức hiền huệ và hiểu lễ nghĩa.
(****) Hứa Mục phu nhân, có công lớn trong việc nước nhà. Nếu muốn biết thêm các bạn có thể search google, do giai thoại của bà hơi dài nên mình không cho vào đây.
Phi tần Bồi ở ngoài luôn được người đời khen ngợi là hiền đức, ngay cả mẹ nàng ta cũng nói rằng sau khi vào cung, nàng ta phải cư xử tốt với phi tần Bồi, vì nàng vừa hiền lành vừa hiểu chuyện, lại là người hầu hạ bên cạnh hoàng đế lâu nhất, nhất định sẽ có lợi cho nàng ta.
Trình Tú thầm nghĩ, phi tần Bồi là người tốt, nhưng nghe đồn rằng nàng không được hoàng đế sủng ái, vì vậy dù là người đi theo hoàng đế sớm nhất, vị trí hoàng hậu vẫn còn bỏ trống. Còn nàng ta đến sau, vị trí hoàng hậu không phải là không có cơ hội.
Trình Tú cúi chào khi nghe tiếng đũa sứ của Tức Mặc Tầm chạm vào chén, phát ra một âm thanh nhỏ. Chàng lạnh nhạt nói: "Ái phi không cần tạ lễ."
Giọng chàng không thể hiện rõ cảm xúc vui buồn.
Trình Tú cũng từng nghe về tính cách của vị hoàng đế trẻ tuổi này, nói rằng tính tình chàng lạnh lùng, vui buồn không lộ ra, không hứng thú với nữ sắc.
Nếu muốn lấy lòng chàng... nàng ta cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vừa đứng dậy vừa suy nghĩ, ánh mắt nàng ta dừng lại trước mặt Tức Mặc Tầm, thấy chàng dùng xong một chén, phi tần Bồi bên cạnh đã nhanh chóng biết ý múc thêm cho chàng một chén khác.
Trình Tú nhìn họ, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng ta cũng phải giống như phi tần Bồi, tỏ ra hiền lành, đức hạnh? Nhưng từ nhỏ nàng ta luôn được người khác hầu hạ, chưa bao giờ phải cẩn thận hầu hạ ai, e rằng nàng ta còn phải học hỏi phi tần Bồi nhiều…
Tức Mặc Tầm khẽ liếc Trình Tú một cái, ý như chờ nàng ta mở lời, nhưng Trình Tú mải chìm trong suy nghĩ mà không hề hay biết.
Trĩ Lăng nhận ra, bèn mỉm cười hỏi: "Phi tần Trình đến thỉnh an bệ hạ, có lẽ còn có chuyện muốn nói? Từ nay chúng ta đều là người một nhà, muội muội Trình cứ thoải mái nói ra."
Giọng nàng dịu dàng, nhẹ nhàng như mưa xuân rả rích trong đêm, lướt qua tai người nghe, vô cùng êm ái.
Lúc này Trình Tú mới phản ứng lại, nhớ ra mình đến điện Hàm Nguyên là để hỏi một câu: "Bệ hạ..."
Nàng ta cắn cắn môi, khiến môi đỏ hồng, ấm ức nói: "Đêm qua là đêm động phòng hoa chúc, sao bệ hạ không đến cung của thần thϊếp? Thần thϊếp đã đợi rất lâu."
Trước đó mẹ nàng ta đã dặn đi dặn lại phải làm thế này, làm thế kia, nhưng tất cả đều không có tác dụng. Bệ hạ hoàn toàn không đến, khiến nàng ta ngồi đợi cả nửa đêm. Đến canh ba, nàng ta không chịu nổi nữa, mặc kệ cung nữ ngăn cản, nàng ta tự mình đi ngủ.
Ánh mắt Tức Mặc Tầm chỉ dừng lại trên chén sứ, nhẹ nhàng dùng thìa khuấy, giọng điệu ấm áp, cười nhạt nói: "Ái phi, phương Nam chưa yên, trẫm bận rộn quốc sự, quả thật đã khiến ái phi ấm ức rồi. Ngày nào trẫm rảnh, chắc chắn sẽ đến điện Chiêu Loan bù cho ái phi."
Trĩ Lăng lặng lẽ nhìn chàng nở nụ cười mỉm nhẹ nơi khóe môi, nhưng trong mắt vẫn sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo, không chút gợn sóng, còn không có chút áy náy hay niềm vui nào.
Chàng luôn đối xử với các phi tần như vậy.
Mấy vị phi tần trước đây nhập cung cũng đều nhận đãi ngộ như thế, điểm này thì chàng đối xử rất công bằng.
Trình Tú vẫn còn ấm ức, Tức Mặc Tầm lập tức chuyển chủ đề: "Canh nấm tuyết bách hợp do phi tần Bồi nấu ngon lắm, nàng cũng đến nếm thử đi."
Trĩ Lăng khẽ nhíu mày, trên môi vẫn giữ nụ cười dịu dàng quen thuộc, mỉm cười múc một chén bằng sứ trắng đưa cho Trình Tú. Động tác của nàng thuần thục và tinh tế, không thể bắt bẻ được chút nào.
Trình Tú cũng không thấy có gì không ổn, mỉm cười nhận lấy, nói lời cảm ơn rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tức Mặc Tầm.
Trĩ Lăng thấy vậy, chợt cảm thấy mình đứng đây thật thừa thãi, bèn tự hỏi liệu có nên lui xuống không. Trong khi đang loay hoay với chiếc khăn tay, Tức Mặc Tầm dường như vô tình liếc nàng một cái, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, cũng ra hiệu cho nàng ngồi xuống thì Trĩ Lăng mới ngồi xuống.
Ngô Hữu Lộc lại cho người mang vài món điểm tâm lên. Có trái cây và cháo nhưng Trĩ Lăng không có muốn ăn lắm, Trĩ Lăng lẽ ngồi đó, chậm rãi ăn từng muỗng cháo.
Trình Tú không thích sự im lặng, một khi mở miệng nói thì không ngừng. Dù Trĩ Lăng không lắng nghe kỹ càng nhưng thỉnh thoảng cũng đáp lại vài câu. Suy cho cùng hoàng đế cũng ít nói, không thể để Trình Tú rơi vào cảnh ngượng ngùng.
Trình Tú nói một loạt chuyện không đầu không đuôi, phần lớn là việc nàng ta mới vào cung, không hiểu gì, mong tỷ tỷ chỉ bảo, hoặc là nàng ta từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ bệ hạ…
Sắc mặt Tức Mặc Tầm vẫn thờ ơ, cho đến khi đôi mắt Trình Tú sáng lên, nàng ta đột nhiên nhắc đến cha mình: "Bệ hạ, phụ thân thần thϊếp ở Tây Quan, lần trước nói đến sinh nhật bệ hạ, nhất định sẽ vào kinh chúc thọ bệ hạ."
Trĩ Lăng nhìn thấy nét mặt chàng bỗng thay đổi, đôi mắt dài hẹp ngước lên, nhìn về phía Trình Tú, mỉm cười hỏi nàng ta: "Tướng quân Trình có khỏe không? Tướng quân trấn giữ Tây Quan, thao luyện hàng vạn binh mã, dậy sớm thức khuya, vô cùng vất vả. Khi tướng quân vào kinh, trẫm nhất định sẽ đích thân ban thưởng."
Trĩ Lăng không nói gì, chỉ cầm lấy thìa sứ, không còn hành động nào khác.
Cha của Trình Tú là tướng quân Bình Tây, dưới trướng có hàng vạn binh mã, trấn giữ vùng biên giới Tây Nam. Việc Tức Mặc Tầm nạp Trình Tú làm phi cũng là vì lý do này.
Nàng hiểu được suy tính của chàng, nhưng chợt nghĩ đến cha và huynh trưởng của mình, nếu họ còn sống, lúc này...
Trĩ Lăng chỉ thất thần trong giây lát, Tức Mặc Tầm lại ân cần hỏi thăm Trình Tú thêm mấy câu.
Chàng không nhận ra sắc mặt tái nhợt của Trĩ Lăng, chỉ thấy nàng đang đăm chiêu thì khẽ nhíu mày nói: "Nếu Trĩ Lăng cảm thấy không khỏe, hãy về điện Thừa Minh trước đi."
Trĩ Lăng vội nói: "Bệ hạ, thần thϊếp không có gì không khỏe, chỉ là vừa rồi nghĩ đến..."
Nàng khẽ mỉm cười: "Tướng quân Trình đã có nhiều năm giữ gìn biên cương, lập được công trạng hiển hách. Cũng chỉ có tướng quân Trình mới có thể sinh ra một người xuất chúng như muội muội Trình."