Tiếng mõ canh lại vang lên.
Hoằng Lục nghe tiếng mõ, nhẹ nhàng cúi người, khẽ khuyên bên tai Trĩ Lăng: “Nương nương, đã canh ba rồi, nghỉ ngơi thôi, đừng để mắt mệt mỏi quá.”
Khuyên thì là khuyên vậy, nhưng người trước mắt vẫn cụp mắt tựa cằm, không chút động đậy, ánh nhìn vẫn đọng lại trên trang sách mở.
Ánh nến lắc lư nhẹ nhàng, vầng sáng ấm áp phủ lên một bên mặt nàng, hàng mi dài cong vυ't tạo ra một cái bóng, đôi mày cặp mắt xinh đẹp như bức tranh cổ khắc họa tỉ mỉ một cành hoa lê.
Tang Hạ không chịu được nữa, lập tức cầm đèn cầy trên bàn đi, ánh sáng thoắt chốc tối lại, lúc ấy Trĩ Lăng mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngẩng đôi mắt đen láy lên.
Tang Hạ nhăn mặt nói: “Nương nương! Bệ hạ sẽ không đến đâu... Sao phải đợi khổ sở vậy. Đêm đông lạnh lẽo, nương nương nghỉ sớm đi.”
Trĩ Lăng chậm rãi nhìn ra ngoài. Ngoài cửa điện khép hờ là màn đêm sâu thăm thẳm, tuyết bay lả tả, dường như tuyết đến sớm hơn vào mùa đông năm nay.
Đêm đen đã khuya, trong điện yên ắng, nàng ngồi thẳng dậy, đưa tay ra đòi đèn, Tang Hạ ôm đèn quay lưng đi một vòng, mặt đầy vẻ không bằng lòng.Trĩ Lăng lúc này mới khẽ thở dài: “Tang Hạ, đưa cho ta.”
“Nương nương!... Ngủ đi. Qua đêm nay là tốt rồi.” Tang Hạ miễn cưỡng đặt đèn lên bàn, đẩy về chỗ cũ.
Trĩ Lăng lại cúi đầu đọc sách, nhưng lúc này thế nào cũng không thể lấy lại được sự tĩnh tâm vừa rồi.
Đêm nay là ngày con gái của tướng quân Bình Tây, Trình Tú nhập cung. Trình Tú được phong thẳng làm chính tứ phẩm* Tiệp dư**, còn nàng theo Tức Mặc Tầm ba năm... cũng chỉ là một chính tứ phẩm Tiệp dư.
(*) Theo quan chế:
Chính nhất phẩm - Phu nhân: Quý phi, thục phi, đức phi, hiền phi.
Chính nhị phẩm - Tần: Thái nghi, quý nghi, thục nghi, thục dung, thuận nghi, thuận dung, uyển nghi, uyển dung, chiêu nghi, chiêu dung, chiêu viện, tu nghi, tu dung, tu viện, sung nghi, sung dung, sung viện.
Chính tam phẩm: Tiệp dư.
Chính tứ phẩm: Mỹ nhân.
Chính ngũ phẩm: Tài nhân, quý nhân, bảo lâm, ngự nữ, thải nữ.
(**) Tiệp dư: là một cấp bậc phi tần trong hậu cung phong kiến của Trung Quốc và Việt Nam.
Đêm đông, thành Thượng Kinh ở phía Bắc, gió bắc đập cửa, tiếng lạch cạch vang lên khiến nàng nhớ về mùa đông ở Nghi Lăng, nơi đó hiếm khi có tuyết.
Lòng Trĩ Lăng không yên, nàng gấp sách lại, đặt quyển [Nghi Lăng Mộng Lục] sang bên cạnh, đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Như Tang Hạ đã nói, ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt, chỉ có thể thấy tuyết bay ngợp trời phản chiếu ánh sáng. Ở xa xa, dãy đèn lưu ly Thất Bảo vẫn chưa sáng — Tức Mặc Tầm sẽ không đến.
Nàng nằm xuống giường, lặng lẽ nhìn lêи đỉиɦ màn lụa xanh thiên thủy thêu cặp hoa sen song đế. Tang Hạ tắt đèn lui ra, bốn bề chìm vào tĩnh mịch, nàng cố nhắm mắt lại nhưng gió bắc thổi mạnh, khiến nàng không sao ngủ được, đành nhắm chặt mắt.
Không biết đã qua bao lâu, Trĩ Lăng bỗng nghe thấy âm thanh rất khẽ. Đó không phải là tiếng gió bên ngoài mà là tiếng bước chân nhẹ nhàng sột soạt. Nàng mở mắt ngay lập tức, trong giọng nói lẫn chút vui mừng khẽ gọi: “Bệ hạ?”
“À, nương nương, là ta, Tang Hạ.” Giọng Tang Hạ vang lên lanh lảnh, làm sựu vui mừng trong lòng Trĩ Lăng tan biến ngay lập tức.
“Ta sợ nương nương lạnh vào bên đêm nên ôm thêm một chăn gấm đến..." Tang Hạ vừa nói vừa tiến lại gần, đắp chăn gấm lên người Trĩ Lăng, vuốt cho gọn gàng rồi mới rời đi.
Đêm đó Trĩ Lăng không thể ngủ được nữa.
Tuyết rơi nặng hạt, ánh sáng nhàn nhạt của tuyết khiến trời sáng sớm hơn so với bình thường.
Khi Tang Hạ đến hầu hạ nàng từ sớm, mặt mày tươi rói: “Nương nương, nghe nói đêm qua bệ hạ cũng không qua chỗ Trình Tiệp Dư ở điện Chiêu Loan.”
Trĩ Lăng ngồi trước gương trang điểm, nghe thấy vậy thì hơi hạ mắt xuống.
Tức Mặc Tầm lên ngôi từ khi còn trẻ, trong hai năm qua luôn lấy lời Thánh nhân tự răn: “Khi còn trẻ, khí huyết chưa yên, phải kiềm chế sắc dục.”
Ngài rất hiếm khi vào hậu cung, ngay cả chính nàng... Số lần được sủng ái trong ba năm chỉ đếm trên đầu ngón tay; các phi tần khác còn chưa có một lần nào.
Trong lúc suy nghĩ, ngón tay nàng lướt nhẹ trên chiếc trâm vàng hồng trong hộp trang sức. Tang Hạ nhìn thấy, lập tức cài lên cho Trĩ Lăng nhưng nàng lại giơ tay, rút chiếc trâm vàng hồng vừa cài ra rồi khẽ nói: “Cái này nổi bật quá.”
Tang Hạ lẩm bẩm: “Nương nương nói muốn đi gặp bệ hạ mà không nổi bật một chút nào, mộc mạc thế này, nếu gặp phải nương nương khác... chẳng phải là thua thiệt hay sao? Dung mạo nương nương thế này, ngày nào cũng giản dị, đâu giống người mười tám tuổi.”
Trĩ Lăng cài chiếc trâm ngọc bạch, khẽ cười: “Bệ hạ từng nói thích mộc mạc.”
Tang Hạ không nói gì thêm.
Trong lòng nàng ấy lại không mấy đồng tình với lời của nương nương.
Nương nương đang ở độ tuổi này, rõ ràng là thời khắc rực rỡ nhất của tuổi thanh xuân.
Đương nhiên nàng ấy biết rõ tâm sự của nương nương.
Nương nương đã theo bệ hạ từ khi bệ hạ còn là hoàng tử, là người phụ nữ đầu tiên của bệ hạ nhưng lại không phải là thê tử của ngài.
Bệ hạ đăng cơ hai năm nay vẫn chưa lập thê lập hậu, ngôi vị hoàng hậu còn bỏ trống. Trong lòng nương nương vẫn ôm niềm mong đợi vị trí hoàng hậu ấy.
Bệ hạ từng nói với một triều thần rằng “hiền hiền dị sắc*”, về thê tử phải trọng đức hạnh mà xem nhẹ dung mạo, nương nương đã luôn khắc ghi trong lòng.
(*) Tôn trọng người hiền, coi thường sắc đẹp.
“Hoằng Lục, đã chuẩn bị xong chưa? Quà cho Trình Tiệp Dư, ngươi mang đến đây để ta xem qua.” Trang điểm xong, Trĩ Lăng dặn.
Hoằng Lục ở bên cạnh đáp: “Nương nương, đã chuẩn bị xong.” Trĩ Lăng lần lượt kiểm tra, gật đầu rồi mới đứng dậy bước ra ngoài.
Trong điện Thừa Minh có một cái bếp nhỏ, cung nữ nấu ăn thấy Trĩ Lăng đến, lập tức bước tới: “Nương nương...”
Tang Hạ muốn giúp một tay nhưng biết Trĩ Lăng thích tự mình làm hơn, ngày nào cũng không có ngoại lệ, nàng luôn đích thân nấu một bát canh tuyết nhĩ bí đỏ bách hợp rồi tự mình đi đường một khắc*, mang đến để lên bàn bệ hạ tại điện Hàm Nguyên.
(*) Một khắc = 15 phút
Nàng ấy đang nghĩ vậy thì bỗng có tiếng động vang lên, Trĩ Lăng khẽ hít một hơi. Tang Hạ nhìn qua, lập tức kéo tay Trĩ Lăng, xả nước lạnh lên, đau lòng không ngớt: “Nương nương, đã nói là để nô tì làm mà...”
Ngón tay trắng ngần bị bỏng đến phồng rộp, nước lạnh chảy vào khiến cơn đau mơ hồ truyền đến. Trĩ Lăng khẽ cau mày, đợi Tang Hạ dùng khăn lụa quấn lại cho nàng, thấy vẻ mặt đầy xót xa của Tang Hạ, nàng mỉm cười an ủi: “Không đau đâu.”
Từ điện Hàm Nguyên đến hậu cung khoảng một khắc, đúng vào mùa đông, mặt đất phủ đầy tuyết dày. Trĩ Lăng khoác áo choàng trắng như tuyết, nhìn từ sau lưng, dường như hòa vào không gian tuyết trắng xung quanh.
Gió bấc thổi mạnh, Hoằng Lục che ô cho nàng nhưng tuyết quá lớn, không thể ngăn nổi, làm tóc búi đen nhánh như mây của nàng dính đầy bông tuyết. Trong khi đợi truyền lệnh trước cửa điện Hàm Nguyên, những hạt tuyết nhỏ dần tan thành giọt nước.
“Nương nương...” Tổng quản Ngô vừa thấy nàng đến thì lịch sự mỉm cười: “Hoàng thượng vừa đi luyện kiếm ở phía sau, nương nương đưa đồ cho lão nô là được rồi.”
Trĩ Lăng nghe vậy, nghĩ có lẽ do hôm nay tuyết lớn nên nàng đã chậm trễ trên đường đến đây… Thường ngày, nàng luôn có thể đến kịp trước khi chàng dậy luyện kiếm.
Nàng khẽ nhíu mày nhưng không đưa hộp thức ăn cho tổng quản Ngô, chỉ nhẹ mỉm cười, ôn tồn nói: “Ngô công công, ta đợi ở đây một lát cũng không sao.”
Tổng quản Ngô vội nói: “Ôi chao, tuyết rơi lớn như thế này, làm sao dám để nương nương đứng đây chịu gió? Tâm ý của nương nương, lão nô nhất định sẽ chuyển đi.” Vừa nói, ông vừa định lấy hộp thức ăn từ tay Tang Hạ, nhưng Tang Hạ chu môi, tránh đi rồi nhõng nhẽo nói: “Ngô công công, nương nương đã nói đợi một lát cũng không sao mà.”
Ngô Hữu Lộc cười bất đắc dĩ: “Lão nô chỉ sợ nương nương bị lạnh, đến lúc đó hoàng thượng sẽ trách tội đấy.”
Điện Hàm Nguyên là nơi ở của thiên tử, không có lệnh triệu thì không được vào. Hoàng thượng chưa lên tiếng, Ngô Hữu Lộc cũng không dám tự ý để Trĩ Lăng vào trong.
Gió tuyết rít gào, Trĩ Lăng biết rằng dù ngày nào, dù mưa hay nắng, Tức Mặc Tầm cũng luôn dậy sớm luyện kiếm. Chàng thường không thích có người đứng bên quan sát, nhưng nàng đến đưa chè ngân nhĩ bách hợp, có thể nhân cơ hội này, khi chàng luyện kiếm xong, tạm thời thay thế Ngô Hữu Lộc, cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán cho chàng.
Khoảnh khắc ấy có lẽ là lúc nàng gần chàng nhất, xung quanh không có ai khác, chỉ có tiếng thở gấp sau khi chàng luyện kiếm xong. Tức Mặc Tầm cao hơn nàng rất nhiều, nàng phải hơi nhón chân lên. Đôi lúc để thuận tiện cho nàng, chàng cũng hơi cúi người xuống.
Khoảnh khắc đó giống như lúc nàng gặp Tức Mặc Tầm lần đầu ở Nghi Lăng, khi chưa bị nghi thức cung đình rườm rà ngăn cách, khi nàng muốn gặp chàng, chỉ cần ra khỏi lều, rẽ về phía đông, đi một lát là đến doanh trại của chàng...
Nàng đứng lặng trước cửa điện Hàm Nguyên, tiếng gió tuyết gào thét xung quanh, dáng đứng thẳng tắp, không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng có một tiểu thái giám bước ra từ bên trong: “Tiệp dư nương nương, hoàng thượng triệu người vào.”
Trĩ Lăng bất chợt bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, đôi mắt dịu dàng phút chốc được phủ lên bởi niềm vui, nàng lập tức nhận lấy hộp thức ăn từ tay Tang Hạ, bước vào cửa điện.
Tang Hạ và Hoằng Lục cùng theo vào điện, nhưng chỉ có thể chờ ở phòng bên.
Trĩ Lăng qua cánh cửa thứ hai theo tiểu thái giám, phía bên trong là đài Xuân Phong nơi Tức Mặc Tầm thường luyện kiếm.
Trì Lăng ngẩng đầu nhìn, phía xa trên đài Xuân Phong, tuyết đã được quét sạch sẽ, trên nền đài bạch ngọc, thiếu niên thiên tử mặc huyền y đang rút từng thanh bảo kiếm trên giá ra xem.
Mặc huyền y, thân hình cao lớn, đứng sừng sững giữa trời đất trắng xoá càng thêm nổi bật.
Góc nghiêng của chàng như được dao gọt, tóc đen buộc cao, trên huyền y thêu hình rồng vàng sáng rực, tà áo bay phấp phới trong gió bấc và tuyết lớn.
Lúc này, chàng rút một đoạn bảo kiếm ra, ánh kiếm phản chiếu ánh tuyết, loé lên trước mặt Trĩ Lăng, khiến nàng bất chợt bừng tỉnh.
Nàng vừa định bước tới nhưng do dự, không dám tiến lên mà chưa được chàng cho phép, cũng không dám gọi chàng, sợ làm hỏng hứng thú xem kiếm của chàng nên cứ đứng chờ ở dưới hiên.
Vừa nãy đứng ngoài điện không thấy lạnh, giờ lại cảm thấy từng đợt lạnh buốt lan từ cổ tay đến cổ áo. Trĩ Lăng âm thầm co tay lại trong ống tay áo.
Cứ thế chờ một lúc, người trên đài cuối cùng cũng đặt thanh kiếm cuối cùng xuống rồi quay người lại. Ánh mắt Trĩ Lăng không rời chàng, chàng bước xuống bậc thang, tiến về phía hành lang, bước từng bước chậm rãi, càng lúc càng gần.
Thiếu niên mặc huyền y, mày như vẽ mực, mắt sáng như sao, sau khi luyện kiếm, mồ hôi ướt đẫm tóc mai.
Trĩ Lăng đã hoàn hồn, khẽ mím môi, quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn an.”
Bước chân Tức Mặc Tầm khẽ khựng nhưng không hề dừng lại, tự nhiên bước qua nàng. Khi Trĩ Lăng không còn nhìn thấy đôi giày đen của chàng mới nghe được giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên trong gió bấc: “Đứng lên đi. Lại đây, giúp trẫm thay y phục.”
Trĩ Lăng khẽ cúi đầu, đứng dậy theo chàng vào trong điện rồi vào tẩm điện, Ngô Hữu Lộc đứng chờ ở đó, Tức Mặc Tầm phất tay ra hiệu cho ông lui ra ngoài.
Trong tẩm điện, lư hương Bác Sơn đốt hương trầm nhè nhẹ, mùi hương lan toả, người trong cung đều đã lui ra.
Hơi thở của chàng vẫn còn gấp gáp, y phục dính đầy tuyết, chàng tùy tiện đưa tay phủi nhẹ.
Trĩ Lăng đứng gần, hơi thở của Tức Mặc Tầm phả lên mặt nàng, xung quanh như tràn ngập luồng nhiệt khí, nóng đến mức làm tai nàng ửng đỏ.
Tức Mặc Tầm mở rộng hai tay, để nàng tháo dây thắt ngọc đai của chàng một cách thành thạo, nàng cẩn thận treo ngọc đai lên giá gỗ đàn rồi tháo dải buộc áo ngoài. Nàng làm một cách cẩn trọng, sợ vô tình chạm vào người chàng, khiến chàng không vui.
“Sao tay lại bị thương?”
Tức Mặc Tầm đột nhiên hỏi, đầu ngón tay của Trĩ Lăng khẽ run, muốn rụt lại theo phản xạ nhưng bị chàng hỏi, nàng không thể rụt lại nữa.
Trĩ Lăng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Đêm qua khi thắp đèn, thϊếp bị bỏng do sáp nến…”
Nàng cảm thấy ánh mắt Tức Mặc Tầm dừng lại trên mặt nàng nhưng không nói gì. Khi nàng định tiếp tục tháo y phục của chàng, chàng mới chậm rãi hỏi: “Thật sự là vậy sao?”
Trái tim Trĩ Lăng đập thình thịch, lúc này nàng mới từ từ ngước mắt lên, bất chợt chạm phải đôi mắt đen láy của chàng, nàng khẽ mở miệng: “Thần thϊếp… quả thật là vậy, không dám dối gạt hoàng thượng.”
Nàng hoang mang, làm sao có thể nói rằng sáng nay khi nấu chè bách hợp, vì nghĩ đến việc Trình Tú nhập cung mà lơ đễnh, để bị bỏng tay.
Khi nàng còn chưa biết trả lời thế nào, Tức Mặc Tầm nhìn nàng, giọng điệu mềm mại hơn chút: “Lần sau cẩn thận.” Ngoài câu đó ra, không có thêm lời nào an ủi nàng.
Suy nghĩ ảo tưởng rằng chàng có thể nâng tay nàng lên, cẩn thận thôi một chút vì đau lòng cũng không còn xuất hiện nữa.
Nàng đành phải tự trấn an mình trong lòng, nếu nàng làm Hoàng Hậu, nhất định... là có thể được như thế.