Nửa đêm, Triệu Quân đi xuống lầu rót nước, nghe thấy tiếng khóc thút thít của ai đó, hắn bàng hoàng tưởng rằng Thẩm gia có ma quỷ.
Tiếng khóc dù truyền đến tai hắn rất bé nhưng có thể nghe rõ là của một người phụ nữ. Nam tử hán đại triệu phu, không sợ trời, không sợ đất làm sao có thể sợ ma cơ chứ?
Triệu Quân bước về phía tiếng khóc truyền đến, nó phát ra từ trong phòng chứa đồ. Trong đầu chợt nhớ tới chuyện khi tối, Thẩm Việt có bảo hắn để cặp sách của Lý Lệ trong phòng chứa đồ, sau đó hắn ta đi đâu thì Triệu Quân không rõ.
Biết chắc người bị nhốt trong phòng là ai, hắn lập tức đi tới mở cửa, cửa phòng bị khoá ngoài, dễ dàng được mở ra. Coi như Thẩm Việt vẫn còn có lương tâm!
Nhìn thấy ánh sáng của trăng len lỏi qua khe cửa, Lý Lệ giật mình. Có người mở cửa! Cô lập tức lao nhanh ra ngoài.
"A!"
Lý Lệ đυ.ng phải một thân hình cao lớn trước cửa, thân thể như lò so bị bật nảy về sau, khi Lý Lệ tưởng trừng như mình sắp ngã xuống. Một cánh tay săn chắc đỡ lấy eo cô.
Cơ thể ngay tập tức nhào vào ngực của người đàn ông, mùi hương gỗ thông thoang thoảng bên mũi. Hương thơm này là của Triệu Quân! Lý Lệ ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ người trước mặt là ai. Nhưng ánh sáng quá yếu ớt, cơ thể đứng ngược với ánh trăng. Chỉ nhìn thấy cái bóng bị kéo dài, chiếu xuống sàn nhà.
Đôi tay người đàn ông vẫn đang đặt trên eo cô, nó siết chặt như thể muốn nắm lấy xương cốt bên trong.
Triệu Quân nhìn khuôn mặt nhỏ bé, ánh trăng chiếu vào đôi mắt đẫm nước ấy trông cực kì kiều diễm. Đôi bàn tay thô ráp đưa lên, lau sạch những giọt nước mắt còn chưa kịp khô trên mặt cô.
Làn da mịn màng của cô như có thể véo được ra nước, hành động của Triệu Quân trở lên dịu dàng hơn, hắn sợ sẽ làm tổn thương khuôn mặt xinh đẹp này.
"Sao lại khóc?" Thanh âm trầm đυ.c vang lên, bên trong không biết có bao nhiêu sự cưng chiều.
"Triệu Quân?" Lý Lệ bắt lấy bàn tay hắn, quả nhiên vẫn là cô đoán trúng.
"Á." Cơ thể không có trọng lực khiến cô hoảng sợ. Triệu Quân cúi nhẹ người xuống, một tay ôm lấy đùi, bế đứng cô lên. Lý Lệ luống cuống, theo phản xạ ôm chặt đầu hắn. Triệu Quân mặt đỏ bừng, cảm thấy ngột ngạt, yết hầu lăn lên xuống, hai cỗ ngực mềm mại áp vào mặt hắn.
Cự long phía dưới cương cứng khó chịu, chọc vào chân cô. Lý Lệ hoảng hốt nhưng không thể né tránh với tư thế này. Triệu Quân bắt đầu di chuyển, bế cô về phòng.
"Mau thả tôi xuống, tôi có thể tự đi!" Lý Lệ đấm mạnh vào bờ lưng hắn. Cơ thể vặn vẹo một cách vô dụng, điều đó càng làm cỗ ngực nảy lên xuống trước mắt hắn.
"Im lặng một chút, mọi người đang ngủ."
Lúc này, cô mới ngoan ngoãn một chút, dù có đánh đấm Triệu Quân, hắn cũng không chịu bỏ cô xuống.
Một tay ôm đùi cô, một tay mở cửa phòng ngủ, quỳ xuống, đặt cô ngồi trên giường. Bây giờ Lý Lệ mới nhận ra cơ thể vẫn còn thuộc về mình, tức giận nhìn vào mắt hắn. Khuôn mặt Triệu Quân phiếm hồng, đôi mắt sâu thẳm cũng không trốn tránh mà nhìn thẳng vào cô.
"Cảm ơn!" Dù có tức giận đến mấy, cô cũng sẽ không quên cảm ơn người đã cứu mình, mặc cho tên đó có biếи ŧɦái hay đồi trụy, đó là phép lịch sự tối thiểu.
Triệu Quân nhướng mày, hắn vẫn đang ngồi xổm dưới chân cô, vì thân thể cao lớn nên dù có ngồi xuống cũng không thấp kém hơn cô là bao.
"Tôi sẽ không nhận cảm ơn suông như vậy."
"Cậu muốn gì?" Lý Lệ khó hiểu, hắn sẽ không tham lam đến mức đòi tiền cô đó chứ? Không phải! Tên đó là đại thiếu gia nhà họ Triệu, chắc chắn không thiếu tiền.
"Hôn tôi." Triệu Quân ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm.
"Cái gì?" Lý Lệ mở tròn hai mắt, có phải cô đã nghe nhầm rồi không? Tên biếи ŧɦái này vô sỉnh đến như vậy sao?
"Ưʍ..." Triệu Quân vòng tay qua đầu, giữ chặt gáy cô ấn mạnh xuống, hai đôi môi chạm vào nhau. Đồng tử trong mắt Lý Lệ giãn ra, Triệu Quân khép hờ đôi mắt nhìn cô.
Chiếc lưỡi dài cạy răng môi ra, luồn vào bên trong, bắt lấy chiếc lưỡi ngọt ngào, đảo một vòng quanh lưỡi rồi mυ'ŧ nó vào trong miệng.
"Ư..." Hai tay Lý Lệ run rẩy, yếu ớt đẩy vai người thiếu niên ra.
Triệu Quân miễn cưỡng buông đôi môi, sợi chỉ bạc được kéo ra rồi đứt quãng. Lý Lệ sợ hãi lấy hai tay che miệng lại, bên trong vẫn còn hơi ấm của hắn, đôi mắt ướt mở to.
"Mau... mau đi ra ngoài." Cô giận dữ đuổi người, giọng nói có chút run rẩy, như thể nếu nói một câu nữa, nước mắt sẽ tràn ra.
Triệu Quân thấy cô sắp khóc, hắn đứng đậy, cúi người nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn xuống, mặc dù chỉ là môi chạm môi nhưng lại rất mạnh mẽ. Người đàn ông nhếch môi cười rồi rời khỏi phòng, để lại Lý Lệ ngơ ngác ngồi ở đó.
Tay vô thức sờ lên môi, hơi ấm cùng độ ẩm truyền vào dây thần kinh từ ngón tay. Cô và bạn trai dù có yêu nhau sâu đậm, cũng chưa bao giờ hôn như vậy, họ chỉ đơn giản là đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi nhau.
Trở về phòng ngủ bên cạnh, Triệu Quân vẫn thấy Thẩm Việt đang ngồi chơi game.
"Cậu làm gì mà lâu vậy?" Thẩm Việt liếc nhìn Triệu Quân bước vào, hắn rời đi rất lâu nhưng bây giờ mới quay trở lại, như thể đã bốc hơi.
"Đi giải cứu công chúa." Khoé môi Triệu Quân cong lên, hai ngón tay miết trên môi, đi về phía giường lớn rồi ngã xuống.
"Không chơi nữa sao?"
"Không chơi nữa." Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn hình bóng của cô, không còn tâm trạng chơi game.
[Triệu Quân: Tôi đã cướp đi nụ hôn đầu của chị sao?]
[Lý Lệ: Không có, nụ hôn đầu của tôi đã trao cho bạn trai!]
[Triệu Quân: Đó không được tính là hôn!]