Nụ Hôn Hằng Đêm

Chương 6: Trò đùa mới

Thẩm Việt ngồi trên bàn ăn, động tác đút miếng sủi cảo vào miệng lập tức dừng lại. Nhìn đôi nam thanh nữ tú lần lượt đi vào, khuôn mặt cả hai đều có nét ngượng ngùng.

Đôi mắt Thẩm Việt dấy lên nghi ngờ: "Hai người làm gì mà xuống lâu như vậy? Lúc nãy, tôi còn nghe thấy tiếng la hét, không phải hai người..."

"Không có gì hết!" Hai giọng nói đồng loạt vang lên, cắt đứt lời còn chưa nói xong của Thẩm Việt. Triệu Quân và Lý Lệ chột dạ nhìn nhau.

Triệu Quân đánh ánh mắt đi chỗ khác, kéo ghế ngồi cạnh Thẩm Việt: "Cậu đừng suy nghĩ bậy bạ, tôi không có đồϊ ҍạϊ như cậu."

"Vậy sáng nay, ai là người nói, nếu tôi là cậu, tôi sẽ đυ. chị ấy mỗi ngày?" Thẩm Việt không hề che dấu mà nói thẳng ra trước mặt Lý Lệ.

Cô nhìn Thẩm Việt rồi lại liếc sang Triệu Quân, hai tay nắm chặt dưới bàn, đôi mày thanh tú cau lại. Bọn họ coi cô là gì vậy?

Triệu Quân thấy cô tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn, đôi tay lập tức cầm miếng sủi cảo nhét vào miệng Thẩm Việt: "Đừng nói lung tung!"

Thẩm Việt hừ lạnh, liếc nhìn hắn một cái, rồi bắt đầu nhai miếng sủi cảo trong miệng. Phòng ăn bỗng lặng im, chỉ còn tiếng dao đĩa vang lên.

Lý Lệ ăn xong nhanh chóng bỏ lên phòng, sự tức giận mấy ngày qua bị dồn nén khiến cô không thể nào nhịn được nữa, nhưng thật sự không có thứ gì để chút giận xuống.

Cô ngồi xích đu ngoài ban công trong phòng, hít thở không khí trong lành, nó có thể làm dịu cơ thể của cô. Hương thơm dưới vườn hoa lan tỏa, cô tham lam hít lấy.

Đột nhiên có tiếng nói chuyện ồn ào truyền tới, làm phá vỡ bầu không gian yên tĩnh của cô. Bản năng tò mò trỗi dậy, Lý Lệ đứng lên, đi tới gần nơi phát ra âm thanh. Nhìn xuống phía dưới, là một hồ bơi rộng lớn, hai người thiếu niên đã ăn xong từ lâu và họ đang thi đấu.

Lý Lệ cũng muốn biết ai sẽ chiến thắng, cô đứng xem một lúc từ trên cao. Quả nhiên đúng như cô đoán, Triệu Quân là người chiến thắng. Thân hình hắn to lớn hơn Thẩm Việt, nên cô nghĩ kỹ năng sẽ tốt hơn, chỉ đơn giản là vậy.

Sau khi bơi xong, hai người trèo lên bờ, Lý Lệ mặt đỏ tía tai. Bọn họ chỉ mặc duy nhất chiếc quần bơi, nước từ đỉnh đầu chảy xuống những đường cơ bắp vạm vỡ, được ánh đèn chiếu vào trông cực kỳ đẹp mắt.

Lý Lệ bịt chặt mũi lại, ngăn không cho máu chảy ra. Đây là lần đầu tiên cô thấy thân thể của đàn ông trần trụi như vậy.

Triệu Quân đột nhiên ngước nhìn, bắt gặp ánh mắt của cô. Lý Lệ hoảng hốt, ngồi xổm xuống sàn. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại trốn tránh như vậy. Có lẽ do sợ người khác hiểu nhầm mình là biếи ŧɦái chuyên đi nhìn trộm đàn ông.

"Đừng trốn nữa nhé?" Giọng nói trầm trầm vang lên, không cần nhìn mặt cũng có thể đoán ra được đó là Triệu Quân. Hắn nhìn hành động đáng yêu của cô có chút buồn cười. Nếu cô muốn ngắm, hắn sẽ trực tiếp cho cô ngắm, thậm chí là sờ vào.

Thẩm Việt nhìn theo hướng mắt của hắn, hai mày cau lại. Tên điên này nói chuyện một mình sao? Đột nhiên sống lưng hắn có chút lạnh.

Khi Lý Lệ không còn nghe tiếng nói chuyện bên dưới nữa, lúc này cô mới thò đầu ra, thở dài một hơi rồi bước trở lại phòng.

Cô muốn có hai ngày cuối tuần nhàn rỗi, nên sẽ quyết định làm hết bài tập trong tối nay. Ngồi vào bàn học, cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó. Chính là cặp sách! Cô nhớ mình đã để nó trên bàn trước khi bước vào phòng tắm.

Sợ bản thân nhớ nhầm, cô lục tung căn phòng lên để tìm kiếm. Nhưng vẫn không thấy, cô chạy nhanh xuống lầu, tìm khắp mọi nơi cũng không có.

Trong đầu đột nhiên nảy ra thứ gì đó.

"Rầm." Cánh cửa phòng ngủ của Thẩm Việt bị cô đạp bay, hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa chơi game quay đầu lại, vẻ mặt đối với vị khách này có chút không vui.

"Thẩm Việt, cậu giấu cặp sách của tôi ở đâu?" Lý Lệ đi thẳng vào vấn đề chính.

"Trong phòng chứa đồ."

Thẩm Việt cắm cúi chơi game, không để tâm đến Lý Lệ, nhàn nhã nói.

Mỏ cô giật giật, hận không thể gϊếŧ chết hắn tại đây. Lập tức quay người đóng sầm cửa lại, cả biệt thự như rung lắc dữ dội. Đi xuống lầu, hướng về phòng chứa đồ.

"Cậu ngồi đây đợi tôi một lát." Thẩm Việt nói xong bỏ lại Triệu Quân, còn mình thì bước xuống cầu thang.

Đứng trước căn phòng để đồ tối tăm, cô đang đấu tranh tâm lý có nên vào hay không. Đột nhiên một bàn tay đẩy mạnh cô lên, khiến cô ngã xuống mặt đất, cơ thể đã ở bên trong căn phòng. Lý Lệ hoảng hốt quay đầu lại, cánh cửa bị ai đó đóng vào, cô lao nhanh tới nhưng không kịp.

Sợ hãi dâng tràn trong cơ thể, tay đập mạnh liên tục vào cửa: "Mau thả tôi ra... Thẩm Việt... mau mở cửa ra..." Cô chắc chắn người làm ra chuyện này là tên điên đó. Lý Lệ quay đầu lại nhìn khoảng trống tối tăm trước mắt, tay càng đập mạnh vào cửa hơn.

"Có ai không... Cứu tôi!"

Trong căn phòng kín, không có một tia sáng nào có thể lọt qua, mùi ẩm mốc bay thẳng vào mũi khiến cô khó chịu.

Lý Lệ từ bé đã sợ bóng tối, khi nào đi ngủ đều phải có mẹ ở bên cạnh mới có thể ngủ được. Mẹ cô thường xuyên ở bên cô vào mỗi tối, đợi khi cô ngủ thật say giấc, bà mới rời đi. Lớn lên, nỗi sợ đó cũng không mất đi mà còn dâng thêm.

Cô bất lực ngồi ở góc cửa, thân thể run rẩy không thôi, hai mắt nhắm chặt lại không dám nhìn lung tung. Ngón tay căng thẳng cào cấu vào nhau.

Phòng để đồ nằm ở phía sau phòng bếp, dù cô có gào thét kêu cứu cũng sẽ không ai đến, bởi vì thời gian này, các giúp việc và đầu bếp đã đi nghỉ ngơi hết rồi.

[Lý Lệ: Ai thèm nhìn cậu chứ?]

[Triệu Quân: Sau này chị sẽ rất thèm!]