"Tên biếи ŧɦái! Còn không đi ra ngoài?" Cô thật sự phát điên, ánh mắt hắn nhìn cô như muốn xuyên thấu cơ thể, giống con thú hoang dã đã nhìn trúng con mồi, khiến Lý Lệ khó chịu không thôi.
"Được rồi, được rồi, tôi sẽ đi, có cần hung dữ như vậy không?" Giọng nói hắn khàn đi, yết hầu nhô cao cự nhiên cuộn tròn lại.
Thấy vậy Lý Lệ quay người, đi về phía phòng thay đồ.
"Á..." Chưa đi được ba bước, chiếc khăn tắm vì mấy hành động vừa rồi của cô khiến nó lỏng lẻo và tuột ra khỏi người. Cảm giác mát lạnh truyền đến các dây thần kinh.
Lý Lệ xấu hổ cúi người nhặt chiếc khăn tắm dưới chân lên, quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông vẫn đang đứng đó, lập tức hét lớn: "A... Không được nhìn!"
Cô nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn tắm, che trắn trước ngực, chạy một mạnh vào phòng thay đồ, khuôn mặt đỏ ửng, không dám quay đầu lại.
Triệu Quân đứng phía sau, trán đổ đầy mồ hôi, gân xanh dựt nhẹ mấy cái, nhìn cô gái chạy đi, hai mông lắc lư theo bước chân, nảy lên xuống trước mắt hắn.
Lý Lệ không hề hay biết, hành động cúi người nhặt khăn vừa rồi, tiểu huyệt hồng hào gần như bị lộ ra ngoài. Và Triệu Quân đương nhiên đã nhìn thấy nó.
Khuôn mặt hắn hơi ửng hồng, cự long dưới quần đã cương lên từ lúc nào, hơi thở nóng rực có chút nặng nề.
Bước xuống dưới lầu, Triệu Quân nhìn thấy Thẩm Việt đang ngồi trên bàn trà xem tivi: "Này, cho tôi mượn phòng tắm của cậu một lát."
Thẩm Việt ngẩng đầu nhìn thiếu niên đứng ở cầu thang, sự nghi ngờ tràn ngập trong đôi mắt.
Khi nãy bọn họ đã ghé qua Triệu gia để Triệu Quân thay đồ và tắm rửa. Sao lúc này, hắn lại mượn phòng tắm? Liếc xuống nhìn đũng quần phồng lên một cục lớn, Thẩm Việt liền hiểu ra: "Cứ tự nhiên."
...
Trong phòng tắm lớn, tiếng xả nước mạnh mẽ truyền ra. Dòng nước lạnh chảy từ đỉnh đầu xuống khắp cơ thể săn chắc. Trong giương lớn phản chiếu thân hình của một thiếu niên cao to, cơ bắp cứng rắn, eo thon, hông và bờ vai rộng, nước da màu đồng khiến cơ thể đặc biệt quyến rũ.
Nước xả xuống làm ướt đẫm tóc, phần mái rũ xuống che đi ánh mắt đỏ rực, không biết ẩn chứa bao nhiêu du͙© vọиɠ bên trong.
Trong đầu hiện nên hình ảnh cô gái nhỏ nhắn với làn da mịn màng, đứng trước mặt hắn. Dù khuôn mặt có vẻ tức giận nhưng không hề làm cô xấu xí đi, ngược lại trông rất đáng yêu.
Bờ môi mềm mấp máy nói chuyện, sống mũi cao nhô lên, ánh mắt to tròn, dịu nhẹ như nước. Nếu hắn nhớ không lầm thì lúc trước cô để tóc dài, trông rất dịu dàng và thướt tha.
Nhưng không biết vì lý do gì, hiện tại cô lại để tóc ngắn, nhìn có phần cá tính và bướng bỉnh, rất hợp với cô.
Hai bờ mông tròn trịa, trắng sáng nảy lên xuống trước mặt hắn, còn có tiểu huyệt mềm mại, hồng hào lộ ra trước mắt.
Cự long tím tái bên dưới cương cứng đến đau nhức, đôi tay nổi đầy gân xanh cầm lấy rồi vuốt lên xuống, cự long dựt dựt trong tay hắn mấy cái.
Triệu Quân ngửa đầu về sau, tay di chuyển mỗi lúc một nhanh, trên trán đã lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, gân xanh nổi lên.
Trong đầu bây giờ chỉ toàn là hình bóng cô gái khi nãy, hương thơm của cơ thể cô vẫn thoang thoảng bên mũi hắn. Như thể cô vẫn đang ở bên cạnh và nhìn hắn thủ da^ʍ.
Đầu gậy to bằng quả trứng rỉ ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, Triệu Quân dùng lòng bàn tay xoa nó rồi bôi xuống dưới thân gậy, tạo độ trơn, bàn tay to lớn nắm chặt cự long, di chuyển đến mỏi nhừ tay, nhưng nó không có dấu hiệu muốn xuất tinh.
Triệu Quân buồn bực, trong đầu lại nhớ tới hình ảnh của Lý Lệ. Tưởng tượng trong tư thế cô nhặt khăn đó, hắn rút cự long to lớn ra, đâm thẳng vào trong tiểu huyệt nhỏ bé. Bên trong có bao nhiêu ấm nóng, chặt khít, có bao nhiêu nước chảy ra.
Nắm chặt lấy hai mông mềm mại, đánh mạnh xuống chúng, tiếng kêu rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của cô phát ra, bên trong tiểu huyệt kẹp chặt hơn. Cự long điên cuồng đâm sâu vào cái lỗ nhỏ bé.
Triệu Quân cúi đầu người xuống, nhìn cự long trong tay co giật, lớn thêm vài phần, bắt đầu di chuyển nhanh hơn, bàn tay bóp chặt cự long như thể tiểu huyệt của cô đang kẹp lấy hắn.
"Hừ." Tiếng rêи ɾỉ bật ra từ đôi môi mỏng, Triệu Quân ngẩng cao đầu, thở hổn hển, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn ra mạnh mẽ, bắn vào bức tường trắng phía trước.
Tay hắn vẫn di chuyển lên xuống, tạo dư vị kɧoáı ©ảʍ. Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tường chảy từ từ xuống dưới sàn và bị cuốn trôi theo dòng nước.
Triệu Quân tắm rửa qua loa rồi mặc quần áo vào, bước ra khỏi phòng ngủ của Thẩm Việt. Cùng lúc này, Lý Lệ cũng bước ra từ phòng của mình. Hai đôi mắt chạm nhau, thời gian như cô đọng lại tại khoảnh khắc này.
Khuôn mặt của Lý Lệ đỏ bừng, cúi nhìn xuống đất, né tránh ánh mắt của hắn. Sau khi sự việc sảy ra, cô không còn mặt mũi nào nhìn hắn.
Mặt Triệu Quân cũng ửng đỏ mộ chút, hắn cảm thấy xấu hổ khi vừa rồi tưởng tượng ra cảnh cô làʍ t̠ìиɦ với mình, cảm giác tội lỗi dâng nên trong lòng.
Lý Lệ ngượng ngùng bước xuống cầu thang, cơ thể cứng ngắc không có một chút tự nhiên nào. Triệu Quân cũng ngoan ngoãn theo sau.
[Lý Lệ: Thấy... thấy cái đó rồi hả?]
[Triệu Quân: Thấy gì..?]