“Không ghét, thôi tắt máy đây.” Cố Sơ lạnh lùng ngắt cuộc gọi.
Thằng nhóc mập này, làm phiền mình giải quyết việc lớn.
Cố Sơ ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp ánh mắt sâu hun hút của Trình Kỳ, ánh mắt như đang xem kịch vui. Khóe miệng hắn cong lên, nhàn nhạt hỏi: “Sơ Sơ của chúng ta đã có người theo đuổi rồi à?”
Cố Sơ bĩu môi: “Con không yêu sớm đâu, mẹ bảo yêu sớm là không tốt.”
Trình Kỳ suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
“Được rồi, nói về chuyện của anh Tiểu Chu đi.” Trình Kỳ che giấu ý cười trong mắt: “Anh đã nghĩ ra cách giúp Lâm Tiểu Chu rồi, chỉ chờ cậu ấy tỉnh dậy để bàn bạc.”
Cố Sơ nở nụ cười ngây thơ vô tội: “Anh Trình Kỳ giỏi ghê!”
Trình Kỳ nhìn vẻ mặt ngây ngô đáng yêu của cô nhóc, không nhịn được mà phì cười.
Nếu Cố Sơ thật sự là người mà hắn nghĩ, giờ đây lại phải làm ra vẻ ngây thơ bán manh như vậy… thì thật sự khác xa với hình tượng ngông cuồng ngang ngược trong ký ức của hắn.
Phụt—
Trong lòng hắn không khỏi buồn cười.
Trình Kỳ đứng dậy, hắng giọng một cái: “Anh giúp Lâm Tiểu Chu, vừa là vì mẹ em, vừa là vì lợi ích của tập đoàn Trình Thị. Lâm Tiểu Chu là một streamer nổi tiếng, anh muốn ký hợp đồng với cậu ấy.”
Tập đoàn Trình Thị dấn thân vào nhiều lĩnh vực, trong đó bao gồm cả ngành công nghiệp livestream.
“Anh còn việc khác, lát nữa y tá sẽ mang bữa tối đến, nhớ ăn nhé.” Trình Kỳ bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, bóng lưng khuất dần sau cánh cửa.
Cố Sơ chống cằm, cảm thấy Trình Kỳ có điều gì đó không giống một thiếu niên 15 tuổi. Lẽ nào thật sự là do ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đình?
Nhưng nghĩ đến việc Trình Kỳ đang nhiệt tình giúp đỡ, Cố Sơ cũng ghi nhận phần ân tình này. Trong nguyên tác, nội bộ nhà họ Trình luôn đấu đá không ngừng, cha của Trình Kỳ bên ngoài ăn chơi trác táng, con riêng khắp nơi. Trình Kỳ là con hợp pháp duy nhất, nên luôn bị đám con riêng lập mưu hãm hại, cuối cùng phải chết thảm.
Cố Sơ tính, chờ xong vụ của Lâm Tiểu Chu, cô sẽ ra tay xử lý bọn con riêng đó giúp hắn.
Coi như trả ơn.
Cố Sơ ngồi trong phòng chơi một lúc, trời đã tối mà Lâm Tiểu Chu vẫn chưa tỉnh. Cô bé buồn chán đến mức sắp muốn nổ tung, đôi mắt tròn xoe đảo lia lịa, rồi nhón chân bước ra ngoài hít thở không khí.
Bệnh viện tư của nhà họ Trình dù bệnh nhân ít, nhưng toàn là hạng người giàu sang quyền quý.
Các bác sĩ, y tá bước đi rất nhẹ nhàng, toàn bộ không gian yên tĩnh tuyệt đối.
Cố Sơ đi dạo một vòng quanh bệnh viện, phát hiện ra hệ thống giám sát ở đây không sót một góc khuất nào. Cả bệnh viện được bao phủ bởi một mạng lưới bảo vệ nghiêm ngặt, chẳng khác nào một pháo đài sắt thép.
Nhà họ Trình, quả thực vừa giàu, vừa có thủ đoạn.
Cố Sơ đang định quay về thì bất chợt nghe thấy tiếng chửi rủa vang lên, đập xuyên qua vách tường, lấn át cả không gian tĩnh mịch, âm vang đầy giận dữ:
“Trình Kỳ, ông nguyền rủa thằng cháu đích tôn nhà mày! Mày có giỏi thì chơi công khai với tao đi, đồ chó đẻ!”
“Rồi có ngày tao sẽ thoát khỏi cái nhà tù bệnh viện này! Bố tao đang cho người đi tìm tao đấy! Thằng khốn khϊếp mày có biết không hả! Ông già yêu thương tao nhất đấy, hiểu chưa?”
“Lão tử chẳng qua chỉ muốn gϊếŧ mày thôi mà! Mày phải hành hạ tao như này mới chịu được à! Ông nguyền rủa mày không lấy nổi vợ! Đồ chết tiệt, mày sẽ chết không yên thân—! Á… ư ư...”
Cố Sơ lập tức đứng khựng lại.
Ai mà dám mắng con trai trưởng nhà họ Trình nhỉ?
Một giọng chửi rủa ngập tràn tuyệt vọng như thế, làm sao có thể không khơi dậy lòng tò mò của người khác?
Ngay lúc đó, vài bác sĩ vội vã chạy về phía phòng ICU.
Một trong số họ vừa nhìn thấy Cố Sơ, liền vội vàng cúi xuống, kiên nhẫn nói: “Em bé, đừng chạy lung tung, mau quay về phòng đi nào.”
“Con đang tìm nhà vệ sinh.” Cố Sơ thuận miệng trả lời, gương mặt tròn trịa đáng yêu, trông vô tội hết sức, chẳng ai nhận ra cô đang nói dối. Cô ra vẻ tò mò, “Chú bác sĩ ơi, vừa nãy con nghe thấy có người mắng anh Trình Kỳ.”
Nụ cười của bác sĩ thoáng cứng lại: “Cái đó... là bạn của cậu Trình, đầu óc hơi có vấn đề thôi.”
---