Cố Sơ nhìn phản ứng của Trình Kỳ, lập tức nhận ra vấn đề. Thảo nào lần trước Cố Mạn Tích bị lừa đến khách sạn, thằng nhóc Trình Kỳ này lại cuống cuồng như sắp mất vợ, vội vã chạy đến cứu người, sau đó còn góp tay đẩy Lý Tổng vào tù.
Thì ra, tên nhóc 15 tuổi này lại thầm thích Cố Mạn Tích!
Cố Mạn Tích dịu dàng, xinh đẹp, năm nay còn chưa đầy 24 tuổi, đúng độ tuổi xuân thì rực rỡ, người đi trên đường quay đầu nhìn theo chắc chắn không thiếu.
Trình Kỳ thích Cố Mạn Tích cũng chẳng phải chuyện lạ.
Điều khiến Cố Sơ thắc mắc là, Cố Mạn Tích mới đến kinh đô chưa lâu, thì thằng nhóc này làm sao gặp được mẹ cô?
“Anh Trình Kỳ, mặt anh hình như đang đỏ kìa.” Cố Sơ chớp chớp mắt, giọng non nớt cất lên.
Trình Kỳ có vẻ “ngại ngùng”, không muốn để lộ tâm tư của mình, vội vã chuyển chủ đề: “Sơ Sơ, hiện giờ Lâm Tiểu Chu đang bị dư luận tấn công có chủ đích, chúng ta cần giúp cậu ấy.”
Cố Sơ thầm nghĩ: Chuyển chủ đề lộ liễu quá.
Cô đang định bàn về chuyện của Lâm Tiểu Chu thì khóe mắt liền rơm rớm, giọng nói mềm nhũn, bĩu môi: “Sơ Sơ thấy rất nhiều người trên mạng đang chửi bới anh Tiểu Chu, bảo rằng anh ấy quấy rối. Anh Trình Kỳ, quấy rối là gì vậy?”
Mình chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, mình không biết gì cả.
Mình chỉ muốn ám chỉ với anh rằng, Lâm Tiểu Chu đang bị chơi chiêu gài bẫy.
Nếu anh muốn làm cha dượng của mình, thì hãy giải quyết cho đàng hoàng. Đương nhiên, điều kiện là anh đấu lại cha chó Tống Thâm của mình, và không bị chết yểu như trong cốt truyện gốc.
“Em còn nhỏ, sau này sẽ hiểu.” Trình Kỳ nhìn cô bé trước mặt với ánh mắt ngây thơ vô tội, quay đầu giả vờ như đang chăm sóc Lâm Tiểu Chu, che đi nụ cười nhẹ nơi khóe môi: “Sơ Sơ, điện thoại của Lâm Tiểu Chu đâu?”
Những hình ảnh mà nữ streamer Bạch Nghệ Nghệ đăng tải không có dấu hiệu chỉnh sửa.
Trợ lý Tiểu Phương còn đứng ra làm chứng, khẳng định rằng Lâm Tiểu Chu đã dùng điện thoại để gửi tin nhắn quấy rối.
Tất cả đã biến thành bằng chứng chống lại Lâm Tiểu Chu.
“Điện thoại…” Cố Sơ gãi đầu, “Hôm qua anh Tiểu Chu đưa điện thoại cho em giữ, sau đó em đi vệ sinh, rồi đưa điện thoại cho dì Bạch Nghệ Nghệ cầm rồi.”
Cố Sơ đã nhắc nhở đến mức này rồi, nếu Trình Kỳ đủ nhạy bén, chắc chắn sẽ phát hiện ra sự thật.
Quả nhiên, Trình Kỳ không phải tên ngốc.
Cố Sơ thấy hắn cụp mắt ngẫm nghĩ. Ở tuổi 15, gương mặt thiếu niên của hắn vô cùng tuấn tú, nét mặt sắc sảo gần như yêu mị, ánh đèn chiếu hắt vào đôi mắt sâu thẳm, tạo thành những bóng mờ lạnh lẽo, gợi lên dáng vẻ thanh cao của quý tộc.
“Thật đáng tiếc.” Trình Kỳ thản nhiên nói, “Để đảm bảo quyền riêng tư, trong buổi tiệc năm nay không lắp đặt camera.”
Bạch Nghệ Nghệ đã biết rõ điều này nên mới dám ngang nhiên đánh cắp điện thoại ngay tại hiện trường.
Cố Sơ định nói thêm thì điện thoại bất ngờ reo lên.
Cố Sơ giả vờ mừng rỡ: “A, chắc là cậu gọi về rồi — alo, cậu ạ?”
Chiếc điện thoại của Cố Sơ là loại dành cho trẻ em, ít nhất sau khi bị cô chỉnh sửa, trông cũng giống như điện thoại trẻ em.
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, một giọng nói trẻ con ngập ngừng vang lên: “Sơ Sơ, tớ không phải cậu của cậu đâu, tớ là bạn cùng bàn của cậu đây. Sơ Sơ ơi, mẹ tớ lại làm bánh ngọt nữa rồi, thứ Hai tớ mang cho cậu được không?”
Người gọi là bạn cùng bàn tròn trĩnh năm tuổi của Cố Sơ.
Nhỏ tuổi mà đã học đòi yêu sớm.
Cố Sơ xinh xắn dễ thương, lại còn biết 9+9=18, cậu nhóc mập mạp này chưa từng gặp cô bé nào thông minh đến thế, thế nên trái tim nhỏ bé bắt đầu rung rinh, cứ thỉnh thoảng lại gọi điện cho Cố Sơ, bày đủ trò mời mọc cô ăn những món ngon mẹ mình làm.
“Không được.” Cố Sơ nghiêm mặt đáp.
Giọng cậu nhóc mập rõ ràng lộ vẻ ỉu xìu: “Sơ Sơ, cậu ghét tớ sao?”