Antifan chế giễu: “Đám fan não tàn này còn định cứu vãn gì nữa? Idol của tụi mày chắc đang trốn chui trốn nhủi trong phòng, hoặc không thì đã cao chạy xa bay ra nước ngoài rồi.”
Buổi chiều, trợ lý livestream của Lâm Tiểu Chu là Tiểu Phương đăng một bài viết dài trên Weibo, tố cáo cuộc sống riêng tư của Lâm Tiểu Chu cực kỳ bừa bãi, còn cố tình xây dựng hình tượng “nam thần trong sạch” giả tạo, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất tệ.
Đồng thời, Tiểu Phương còn khẳng định rằng Lâm Tiểu Chu quả thực đã có ý đồ xấu với Bạch Nghệ Nghệ, nhiều lần buông lời gạ gẫm.
“Khuyên đám fan não tàn đừng vùng vẫy nữa, idol của tụi mày lần này không dám hé răng đâu.”
“Đòi chứng cứ hả? Trợ lý Tiểu Phương của Kid đã đăng bài công khai rồi, idol của tụi mày vốn là một kẻ ngoài mặt thì đạo mạo, sau lưng thì bẩn thỉu.”
“Fan đừng cãi nữa! Đi mà đọc bài đăng trên Weibo @livestream Orange-Tiểu Phương ấy, trợ lý của Kid còn không rõ về nhân cách của hắn à?”
“@livestream Orange! Loại streamer này không phong sát, còn để nuôi ăn tết hả?”
“@livestream Orange @livestream Orange @livestream Orange!! Phong sát streamer tồi tệ này ngay đi!!”
“Bây giờ còn ai dám đứng về phía Kid không?”
Dư luận ngày càng leo thang, mạng xã hội ngập tràn những trận chiến không hồi kết.
Thế nhưng, nhân vật trung tâm của vụ việc, Lâm Tiểu Chu, vẫn chưa lên tiếng.
Làm sao mà Lâm Tiểu Chu có thể lên tiếng được, khi giờ đây cậu đang bị viêm loét dạ dày nặng, hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện tư của nhà họ Trình?
Ngoài kia, thiên hạ đang náo loạn, còn Lâm Tiểu Chu vẫn nằm trên giường bệnh mê man.
Cố Sơ không rời nửa bước, ngồi bên giường trông chừng.
Mở điện thoại ra, khắp nơi đều là những bài bốc phốt Lâm Tiểu Chu quấy rối tìиɧ ɖu͙©, dân mạng đua nhau yêu cầu phong sát streamer thất đức này.
Người đầu tiên dám đứng ra “vạch trần bộ mặt thật” của Lâm Tiểu Chu là Bạch Nghệ Nghệ, độ nổi tiếng của cô ta tăng vọt, thiện cảm của công chúng dành cho cô ta cũng lên cao chót vót. Không nằm ngoài dự đoán, chẳng mấy chốc cô ta sẽ bước lên hàng ngũ các streamer hạng A.
“Chậc.” Cố Sơ khẽ cười.
Tai khẽ giật, Cố Sơ nghe thấy giọng nói cung kính của bác sĩ bên ngoài phòng bệnh. Hóa ra Trình thiếu gia đã đến.
Trình Kỳ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô bé năm tuổi đang ngồi trên chiếc ghế đẩu màu trắng, gương mặt nhỏ nhắn mang đầy vẻ lo lắng, đôi mắt hơi đỏ, đôi tay trắng nõn không ngừng bấm điện thoại.
Lông mày Trình Kỳ khẽ nhíu, ánh mắt trở nên sắc bén.
Cố Sơ khẽ mếu máo, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói non nớt mang chút nức nở: “Anh Trình Kỳ… Cậu và mẹ em đều không nghe điện thoại của em. Anh Tiểu Chu đang nằm viện rồi, em… em biết phải làm sao đây?”
Trình Kỳ không để lộ cảm xúc, thoáng liếc qua cô bé đáng yêu này.
Thần thái, hành động, giọng nói — chẳng có chút sơ hở nào.
Trình Kỳ dịu giọng: “Đừng sợ.”
Đôi mắt Cố Sơ long lanh, không chớp lấy một lần, trông đáng thương vô cùng.
“Họ đang ở nước ngoài, có lẽ đang bận việc.” Trình Kỳ ngồi xuống bên cạnh Cố Sơ, liếc nhìn Lâm Tiểu Chu vẫn đang bất tỉnh trên giường bệnh: “Chờ cậu ta tỉnh lại rồi tính tiếp.”
Cố Sơ làm bộ mặt méo xệch, đầu nhỏ ủ rũ rũ xuống.
Trong lòng bắt đầu tính toán.
Tên Trình Kỳ này có thể lợi dụng một chút. Hắn có quyền, có thế, lại có năng lực. Năm nay chỉ mới 15 tuổi nhưng vì ở trong môi trường tranh đấu khốc liệt của nhà họ Trình quá lâu nên thành ra có vẻ chín chắn trước tuổi.
“Đúng rồi, mẹ em bình thường thích ăn món gì nhỉ?” Trình Kỳ bất ngờ hỏi.
Cố Sơ ngẩn người, ngước mặt nhỏ nhắn lên: “Mẹ em thích những món thanh đạm… Anh Trình Kỳ, anh hỏi thế để làm gì?”
Trình Kỳ khẽ ho, ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Cố Sơ nhìn thấy tai hắn hơi ửng đỏ.
Đây là… ngượng ngùng sao!
“Khụ khụ, không có gì.” Trình Kỳ vô thức gãi gãi mũi, dù cố tỏ vẻ trưởng thành thế nào thì vẫn là một thiếu niên 15 tuổi, dù làm bộ đạo mạo ra sao cũng không che giấu được sự lúng túng khi bị phát hiện.
---