Xuyên Thành Con Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 47: Tỉnh lại rồi

Cố Sơ nghiêng cái đầu nhỏ của mình, “Cố Sơ biết rồi, chú bác sĩ mau đi lo việc đi.”

Bác sĩ dặn dò vài câu, sau đó vội vã chạy về phía phòng bệnh. Cố Sơ nhìn vào căn phòng ICU đang sáng đèn, người bên trong dường như bị bịt miệng, kêu ú ớ mấy tiếng rồi nhanh chóng im lặng.

Cố Sơ xoa cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

Tên Trình Kỳ này, hình như không đơn giản chút nào.

---

Cố Sơ quay trở lại phòng bệnh, Lâm Tiểu Chu vẫn còn đang mê man.

Anh ta livestream game suốt ngày, không thích vận động, đói thì toàn ăn mì gói qua bữa, nên sức khỏe vẫn luôn không tốt. Lần này bệnh viêm loét dạ dày tái phát mạnh, bác sĩ dùng thuốc liều cao, khiến anh mê man suốt một ngày một đêm.

Cố Sơ nhìn gương mặt nhợt nhạt của Lâm Tiểu Chu, khẽ thở dài.

Nếu cậu mà biết, chắc sẽ đau lòng lắm đây.

Cố Sơ lại thấy trong phòng có thêm một chiếc laptop. Cô y tá đến thay băng nói rằng đây là do thiếu gia Trình Kỳ sợ Cố Sơ một mình buồn chán nên đặc biệt mang đến.

Cố Sơ nhìn chiếc máy tính trẻ em nhỏ xinh, dù bé nhưng chức năng đầy đủ.

Cố Sơ mắt sáng rực, thiếu gia Trình Kỳ, tôi đột nhiên rất đồng ý việc anh đã “đá” tên cha cẩu của tôi là Tống Trầm và làm cha dượng của tôi đấy!

Tách tách tách~

Cố Sơ giả vờ chơi game Liên Minh Vinh Quang.

Ở một góc không dễ phát hiện của màn hình máy tính, có một cửa sổ nhỏ đang liên lạc với đám thuộc hạ vừa gia nhập của cô.

[B]: “Lão đại~”

[C]: “Lão đại.”

[D]: “Lão đại.”

Đồng loạt chào hỏi.

[B]: “Lão đại, cuối năm nay bên Mỹ có giải thi đấu hacker thế giới, giải thưởng tận 300 kìa! Lão đại có tham gia không?”

Động tác gõ phím của Cố Sơ khựng lại.

[Lão đại]: “300, ít quá.”

[B]: “300 vạn, đô la Mỹ!!! Nếu không phải gần đây anh trai tôi cắt hết tiền tiêu vặt của tôi, tôi cũng muốn lập tức mua ngay một con máy cấu hình khủng để thi đấu!”

Cố Sơ mắt sáng rỡ, 300 vạn đô?

[Lão đại]: “Tôi tham gia.”

[C]: “Vậy thì tôi rút lui đây.”

[B]: “Haha, lão đại mà tham gia thì tụi mình chỉ làm bia tập bắn thôi.”

Cố Sơ hơi để tâm đến giải thi đấu hacker này, hiện tại cô đang cần tiền, cần nhanh chóng tự chủ về tài chính.

[Lão đại]: “B, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, xâm nhập vào nền tảng livestream [livestream Orange], tôi cần bản ghi chép các giao dịch và nhật ký trò chuyện của họ trong thời gian gần đây.”

[B]: “Yên tâm yên tâm, cứ giao cho tôi. Lão đại, chị đang ở Kinh Đô, hay là gặp mặt cái nhỉ~~ Gần đây anh trai tôi đang bận lo vụ con riêng bên ngoài, không có thời gian quản tôi, tôi có thể lén chuồn ra ngoài. Lão đại? Lão đại?”

Lão đại vẫn chưa trả lời, đã trực tiếp thoát mạng.

Tại một biệt thự ở Kinh Đô, cậu thiếu niên vừa gãi đầu gãi chân, vừa nhìn vào màn hình máy tính rồi khẽ thở dài.

Cao thủ đều thần bí như vậy.

“Quản gia, anh tôi về chưa?” Cậu nhóc lớn tiếng hỏi.

“Chưa ạ.” Quản gia đáp từ ngoài cửa, “Thiếu gia vừa đi bệnh viện rồi.”

Cậu nhóc “ồ” một tiếng, chắc là lại đưa đứa con riêng nào đó vào bệnh viện. Cậu không lấy làm lạ, tiếp tục chú tâm vào màn hình máy tính, bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ mà lão đại giao phó - xâm nhập [livestream Orange]!

Cố Sơ vội vàng thoát mạng.

Lâm Tiểu Chu tỉnh lại rồi.

Lâm Tiểu Chu nhăn nhó ngồi dậy từ trên giường, ngơ ngác nhìn xung quanh. Bác sĩ và y tá nhanh chóng đến kiểm tra, rồi lại vội vã đi lấy thuốc.

Lâm Tiểu Chu vẫn chưa hết tác dụng của thuốc, gãi gãi mái tóc xoăn nhỏ trên đầu, mặt mày ngơ ngác: “Anh bị sao vậy?”

Cố Sơ mỉm cười: “Anh Tiểu Chu, có người tố anh quấy rối tìиɧ ɖu͙©.”

Lâm Tiểu Chu: “???”

Lâm Tiểu Chu: “!!!”

Người thì đang nằm im ở nhà, mà tai họa lại từ trên trời rơi xuống.