Trong phòng nghỉ, Từ Nhập Phỉ ngồi thu mình trên ghế sofa, uể oải ngáp dài. Những giọt nước mắt do cơn buồn ngủ ép ra bám lên hàng mi, chỉ một chốc sau đã chớp đi mất.
Sự xuất hiện bất ngờ của Đổng Cảnh Đồng khiến anh trở tay không kịp.
Nhưng có lẽ, như cậu ta đã nói, việc cậu ta đến đây thực sự là một bất ngờ lớn đối với Đổng Triệu Khanh, và cũng là món quà sinh nhật tuyệt vời.
Từ Nhập Phỉ suốt đêm không chợp mắt, trước khi vào quay phim, anh còn dặn đi dặn lại Đổng Cảnh Đồng ở yên trong phòng đừng gây chuyện.
Đổng Cảnh Đồng làm động tác xua tay, "Anh mau đi đi, đừng có lải nhải tụng kinh như mẹ em nữa."
Lúc này, Từ Nhập Phỉ đang cuộn mình ở góc sofa trong phòng nghỉ của đạo diễn, thân hình cong lại, trông như sắp thϊếp đi.
Cửa phòng bị đẩy ra rồi lại đóng vào. Anh cảm nhận được nhưng chẳng muốn mở mắt, cơn buồn ngủ đã chiếm trọn tâm trí, anh chẳng buồn suy nghĩ thêm.
Cho đến khi anh cảm thấy sofa bên cạnh lún xuống, có ai đó vừa ngồi xuống cạnh mình.
Từ Nhập Phỉ cố gắng nhấc mí mắt lên để nhìn xem người đến là ai, nhíu mày một chút, khó khăn lắm mới hé được một khe nhỏ.
“Buổi sáng em không ngủ ngon à, sao trông lại mệt mỏi thế này?”
Giọng nói của Cố Khoảnh vang lên khiến anh thả lỏng ngay lập tức, mắt không buồn mở nữa, toàn thân dường như hoàn toàn sụp xuống ghế sofa.
“Ngủ không ngon...” Từ Nhập Phỉ lẩm bẩm.
“Tại sao lại ngủ không ngon?”
Từ Nhập Phỉ không trả lời, anh gần như chìm vào giấc ngủ, Cố Khoảnh nhẹ nhàng chọc vào má anh.
Anh khẽ đẩy tay ra, nhưng lại bị chọc tiếp, anh lại đẩy đi.
“Đừng làm phiền em.” Anh nói, giọng nhỏ như tiếng thì thầm.
Anh cảm nhận rõ sự gần gũi của Cố Khoảnh, trong lòng muốn hỏi tại sao Cố Khoảnh lại vào được phòng của Đổng Triệu Khanh—vốn là nơi riêng tư của đoàn làm phim. Thường ngày, Cố Khoảnh là người tuân thủ quy tắc nhất.
Nhưng anh quá mệt mỏi, mệt đến mức chẳng buồn mở miệng.
Có lẽ anh đã ngủ thϊếp đi trong vòng mười mấy phút. Khi mở mắt ra lần nữa, anh cảm thấy tỉnh táo hơn chút, nhưng quay sang nhìn xung quanh thì không thấy Cố Khoảnh đâu nữa. Cứ như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.
Từ Nhập Phỉ lau nhẹ khóe miệng dù không có gì ở đó, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Anh không biết khi nào thì buổi quay bắt đầu, cũng chẳng ai gọi anh. Đến lúc này, anh không tiện đi vào nữa, sợ làm phiền các diễn viên và nhân viên.
Anh đứng xa xa, nhìn bóng dáng mọi người từ đằng sau.
Lần đầu tiên nhìn từ góc độ này, Từ Nhập Phỉ cảm thấy dường như mọi người đều hòa vào vai diễn, còn anh thì lạc lõng, đứng ngoài cuộc chơi.
Người cầm bảng cảnh quay ngồi thụp cạnh máy quay, máy quay xoay ngang qua ống kính, một chiếc cần gắn microphone dài vươn ra ngoài khung hình, ánh sáng chiếu lên mọi thứ thật hoàn hảo.
Trên màn hình chỉ thấy hai bóng người, còn ngoài màn hình, hàng chục người đang vây quanh, làm việc không ngừng nghỉ.
Diễn viên đi đến vị trí đã được đánh dấu, lặp lại lời thoại vô số lần, tiếng đập bảng từ một đến mười mấy, câu "Action" và "Cut" vang lên không ngừng.
Khoảnh khắc phấn khích nhất chính là khi Đổng Triệu Khanh gật đầu đồng ý, cảnh quay qua rồi, mọi người bắt đầu chuyển cảnh, điều chỉnh ánh sáng, chuẩn bị cho phân đoạn tiếp theo.
Mọi người lại lao vào công việc, giống như tấm màn lớn trên sân khấu vừa hạ xuống.
Từ Nhập Phỉ vừa định bước tới hòa mình vào dòng chảy đó, thì nghe thấy giọng nói vang lên bên cạnh: “Đây là chỗ các anh quay phim sao?”
Anh quay đầu lại, chỉ thấy Đổng Cảnh Đồng khoanh tay, ung dung xuất hiện, không chút áy náy vì đã thất hứa.
Từ cách cậu ta nói từ “quay phim,” nghe như một thứ gì đó thấp kém.
Thật ra, cậu ta chẳng hề quan tâm đến công việc của Đổng Triệu Khanh, chẳng có chút hứng thú nào.
Từ Nhập Phỉ vội vã kéo cậu ta đi. Nhà vệ sinh ở tầng này thường có diễn viên ra vào, thế nên anh kéo Đổng Cảnh Đồng lên một tầng khác.
“Tôi đã biết không thể tin cậu mà!” Từ Nhập Phỉ hoàn toàn tỉnh táo, kéo Đổng Cảnh Đồng chạy vội.
Đổng Cảnh Đồng thả lỏng, để mặc anh lôi đi.
Tầng trên vẫn chưa được trang trí gì, những bức tường trống trơn, phòng ốc vắng vẻ, tiếng nói vang vọng khắp nơi.
“Anh sợ gì chứ? Nhiều người thế kia, chắc chắn ông cụ không phát hiện ra em đâu.”
“Sao cậu vào được đây?” Từ Nhập Phỉ phát điên, “Khu vực này đã bị đoàn phim bao trọn rồi, sao bảo vệ không ngăn cậu lại?”
“Em nói em là cháu nội của Đổng Triệu Khanh, thế là họ để em vào.”
Từ Nhập Phỉ: “...”
Ừm…
Không thể ngăn được thật.