Chảy Vào Dòng Sông

Chương 32:

“Anh Cố, anh có thấy thầy Từ không?”

Trợ lý của Đổng Triệu Khanh đẩy cửa phòng trang điểm, thò đầu vào hỏi.

Trong phòng, mấy diễn viên đang trang điểm, nghe thấy vậy, tất cả đều quay về phía Cố Khoảnh.

Cố Khoảnh đáp: “Cậu đã đến muộn một chút rồi, vừa nãy em ấy còn ở đây, nhưng bị Đại Khâu gọi đi rồi.”

“Ồ ồ, được rồi!” Trợ lý nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi.

“Bây giờ ai cũng biết, muốn tìm thầy Tiểu Phỉ, hỏi thầy Cố là chuẩn nhất.”

Kiều Phổ Tâm đang trang điểm dở dang, phục trang đã mặc chỉnh tề, chiếc áo trắng sạch sẽ, vốn nên toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng qua tay anh ta lại phảng phất chút ấm áp nhân gian.

Anh ta khẽ nâng mí mắt, nở một nụ cười đầy thâm ý, “Đến cả lão Đổng cũng phải đứng sau chờ đấy.”

Đổng Triệu Khanh khi chọn diễn viên, chưa bao giờ bận tâm đến địa vị. Trong phòng chỉ có Kiều Phổ Tâm là có hậu thuẫn, còn lại không ai dám thở mạnh.

Cố Khoảnh đã trang điểm xong, chuyên viên trang điểm nhường đường. Hắn đứng dậy, bước đến phía sau Kiều Phổ Tâm.

Từ góc độ của Kiều Phổ Tâm, chỉ có thể nhìn thấy nửa người của Cố Khoảnh trong gương.

Bàn tay của Cố Khoảnh đặt lên lưng ghế sau Kiều Phổ Tâm, hắn tiến sát lại, khuôn mặt hiện lên trong gương, ánh mắt lạnh lùng vô cảm rơi xuống người trong gương.

Vẻ đẹp lạnh lùng, gần như không thuộc về thế gian.

“Thầy Kiều, cậu nên gọi em ấy là thầy Từ.” Người đàn ông nhắc nhở một cách “thân thiện.”

“Em vừa đi tìm anh ở phòng trang điểm, nhưng không thấy anh đâu hết.”

Chẳng bao lâu sau, Từ Nhập Phỉ từ chỗ Đổng Triệu Khanh trở về, hệt như cái đuôi bám theo sau Cố Khoảnh.

“Anh trang điểm xong rồi nên ra ngoài, ở trong đó ngột ngạt quá.” Cố Khoảnh mặc đồ diễn, không tiện ngồi thoải mái.

Chiếc ghế duy nhất được kéo đến trước mặt Từ Nhập Phỉ, nhưng anh cũng không ngồi, chỉ dựa vào ghế, hết cọ người vào chỗ này lại chạm vào chỗ kia.

Cố Khoảnh bảo anh đừng nghịch nữa, sắp đến giờ quay rồi.

“Thầy khen anh, toàn là nhờ công của em đấy.”

“Ừm, là nhờ thầy Tiểu Phỉ giảng giải cẩn thận.”

Từ Nhập Phỉ gật gù, “Đúng rồi, đương nhiên là thế.”

Cố Khoảnh hỏi: “Bao giờ thầy sẽ giảng cho tôi lần nữa đây?”

Từ Nhập Phỉ bỗng chững lại, rồi quay ngoắt sang nhìn hắn, “Anh... ừm, bây giờ chắc không cần giảng dạy gì nữa đâu.”

Cố Khoảnh gật đầu, như thể không hiểu hắn đang suy nghĩ điều gì.

Chỉ đơn thuần là chiều ý đứa trẻ, thuận miệng đáp lời.

“Tuần sau là sinh nhật của lão Đổng, món quà bất ngờ của em chuẩn bị đến đâu rồi?” Cố Khoảnh hỏi.

Từ Nhập Phỉ giơ ngón tay tạo dấu “ok,” “Cứ để đó cho em.”

“Anh rất mong chờ.”

Chớp mắt đã đến tuần sau, từ sáng sớm, cửa phòng của Từ Nhập Phỉ bị gõ “thình thình.”

Vừa mới xong việc lúc nửa đêm, Từ Nhập Phỉ chỉ ngủ được hơn ba tiếng, mệt mỏi không chịu nổi, đầu đau nhức như búa bổ.

Anh đứng dậy ra mở cửa, trong lòng vô cùng bực bội.

Nhưng khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, anh lập tức mở to mắt.

Chưa kịp nói gì, người kia đã chen vào trước.

Cùng lúc đó, cửa phòng của Cố Khoảnh bên kia hành lang cũng mở ra.

Từ Nhập Phỉ vội vàng đóng cửa lại.

Cố Khoảnh hỏi: “Anh nghe thấy tiếng gõ cửa.”

Từ Nhập Phỉ lập tức đáp: “Anh nghe nhầm rồi.”

“...”

“...”

Cố Khoảnh giữ vẻ thản nhiên, “Thật sao?”

"Đúng vậy! Anh Cố, chúc ngủ ngon! Trưa vui vẻ! Mau ngủ đi, chiều còn phải quay phim nữa! Gặp lại chiều nay nhé!"

Vừa vội vã nói vài câu với Cố Khoảnh, Từ Nhập Phỉ đã nhanh chóng đóng cửa lại. Anh quay người về phía người vừa mới tới, hạ giọng, "Đổng Cảnh Đồng! Cậu muốn chết đúng không?"

Chàng trai trẻ được gọi là “Đổng Cảnh Đồng” thản nhiên nhún vai, đưa mắt quét qua căn phòng với vẻ hơi chê bai, “Chỗ gì thế này, bé xíu à.”

“Đừng ngồi lên giường tôi!” Từ Nhập Phỉ ngăn lại, giang tay chắn ngang, quyết tâm bảo vệ.

Đổng Cảnh Đồng cao hơn Từ Nhập Phỉ một chút, có vẻ vẫn còn trong tuổi phát triển nhưng dinh dưỡng không theo kịp, nên dáng người có phần mảnh khảnh. Cậu nhóc mặc nửa bộ đồng phục học sinh, kéo dây khóa áo xuống một nửa, trông rất lấc cấc.

“Em ngồi máy bay suốt đêm đến đây, cả đêm không ngủ, vậy mà anh đối xử với em thế này à, Từ Nhập Phỉ? Anh đúng là không có lương tâm. Tốt nghiệp xong là anh chẳng thèm quay lại. Đồ vong ơn bội nghĩa!” Đổng Cảnh Đồng nói, rồi kéo một cái ghế bên cạnh, ngồi phịch xuống một cách tự nhiên. “Anh đúng là đồ vô ơn!”

“Im lặng đi! Nhỏ giọng chút! Cậu là loa phóng thanh à?” Từ Nhập Phỉ vẫn còn kinh ngạc. Vừa nãy, anh không nghĩ nhiều mà đã bịa ra lời nói dối với Cố Khoảnh, khiến anh có hơi chột dạ.

“Sao cậu lại tới đây?”

“Chẳng phải là anh bảo sẽ tổ chức sinh nhật cho ông nội sao? Đừng nói nhiều nữa, em đã trốn học rồi, anh còn muốn em quay về ngay à?” Đổng Cảnh Đồng tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Cậu trốn học à?! Mẹ cậu có biết không?”

“Anh đừng quan tâm mẹ em nghĩ gì nữa. Bà ấy là mẹ em, chứ không phải của anh... Thôi, đừng nói nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, em tự gánh vác. Được chưa?” Đổng Cảnh Đồng nói, rồi thêm vào: “Chẳng phải anh nói muốn tạo bất ngờ cho ông sao? Cháu đích tôn là em đến rồi, bất ngờ chưa?”

Từ Nhập Phỉ: “...”

Từ Nhập Phỉ cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau.

“Bây giờ phải làm sao đây?” Anh nhìn Đổng Cảnh Đồng trước mặt. “Làm sao cậu tìm tới đây được?”

“Chẳng phải anh đã gửi định vị cho em để đặt bánh kem sao? Em đâu có ngu, chỉ cần cho tài xế xem địa điểm, ông ta đã chở em đến. Sau đó em hỏi lễ tân... Mà sao anh vẫn như ngày xưa, cằn nhằn lắm chuyện thế?”

“Nhưng chiều nay đoàn phim còn phải quay.”

Đổng Cảnh Đồng vẫn thản nhiên nhìn quanh, “Biết rồi, em không ra ngoài là được chứ gì? Các anh cứ đi quay phim, em ở phòng của anh chờ. Đến khi mọi thứ chuẩn bị xong, em sẽ xuất hiện, khiến ông nội hết hồn... À nhầm, bất ngờ.”

Từ Nhập Phỉ nhìn cậu ta bằng ánh mắt không chút cảm xúc.

“Anh trai tốt của em à.” Đổng Cảnh Đồng nói, “Anh không tin em sao?”

“Chính vì là cậu nên tôi mới không yên tâm.”

“Chậc.”

“Cậu cam đoan sẽ ngoan ngoãn ở đây, không đi đâu chứ?” Từ Nhập Phỉ xác nhận lại lần nữa.

“Ừm hừm.” Đổng Cảnh Đồng nghiêng đầu, “Người ngoài cửa khi nãy là ai thế? Sao anh căng thẳng dữ vậy?”

“Là diễn viên trong đoàn, vai chính.” Từ Nhập Phỉ nhấn mạnh hai từ cuối.

“Trông anh ta cũng ra dáng đấy.”

“Cậu đã nhìn thấy anh ấy rồi à?”

Đổng Cảnh Đồng cười, đáp: “Phải, tất nhiên rồi.”

Nhưng cậu ta không nói rằng đối phương cũng đã nhìn thấy mình, sợ làm Từ Nhập Phỉ hoảng hồn.

Quả nhiên, câu tiếp theo Từ Nhập Phỉ hỏi: “Anh ấy không thấy cậu chứ?”

“Không đâu, tất nhiên là không.” Đổng Cảnh Đồng cười khoái chí nói, “Em là ai chứ, người vô hình mà, anh cứ yên tâm đi, anh ta không nhìn thấy em đâu.”

Đùa thôi.

Cậu ta và người đàn ông kia đã nhìn nhau chằm chằm rồi.