Đổng Cảnh Đồng có nét rất giống Đổng Triệu Khanh khi còn trẻ, nhưng các đường nét trên khuôn mặt của cậu ta sắc sảo hơn, nụ cười cũng đầy nét phóng khoáng.
“Chẳng phải anh chỉ lo ông nội thấy em, kế hoạch bất ngờ sẽ hỏng sao? Em sẽ cẩn thận không để ông nhìn thấy là được. Cứ bảo nhân viên giữ kín miệng là ổn.”
Từ Nhập Phỉ nhíu mày, “Họ là đồng nghiệp của ông ấy…”
“Đồng nghiệp hay nhân viên cũng như nhau thôi.” Đổng Cảnh Đồng chẳng mảy may bận tâm. Ông nội cậu ta dựng nghiệp từ việc làm phim, còn cha cậu ta lại lấy số tiền đó đầu tư mở một công ty giải trí, trở thành một ông chủ lớn.
Thế nhưng, Đổng Triệu Khanh và cha Đổng Cảnh Đồng lại không có cùng quan điểm sống, hai cha con hiếm khi nói chuyện với nhau trên bàn ăn.
Ngay từ khi chào đời, Đổng Cảnh Đồng đã sống trong cảnh đầy đủ vật chất, cậu ta chính là thiếu gia chân chính.
“Cậu…”
Từ Nhập Phỉ định nói thêm gì đó, thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ dưới lầu vang lên, ngày càng gần.
Anh vội nhìn quanh, chẳng thấy gì ngoài bóng tối, anh lập tức đẩy mạnh Đổng Cảnh Đồng, nhét cậu ta vào nhà vệ sinh ở tầng này.
Đổng Cảnh Đồng vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng Từ Nhập Phỉ vội vàng giơ ngón tay ra hiệu “suỵt,” sau đó đóng chặt cửa phòng lại.
Từ Nhập Phỉ quay người lại, chưa kịp ổn định tinh thần, thì bước ra đã đυ.ng phải Cố Khoảnh.
Từ Nhập Phỉ: "..."
Cố Khoảnh: "..."
Cố Khoảnh dừng lại trước mặt anh, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Phỉ, em làm gì ở đây? Mọi người tìm em mãi mà chẳng thấy đâu."
"Ai... ai tìm em?" Từ Nhập Phỉ cố tình lao vào người Cố Khoảnh, muốn đẩy hắn đi.
Nhưng Cố Khoảnh không hề nhúc nhích.
Từ Nhập Phỉ: "..."
Bất đắc dĩ, anh dựa hẳn vào người Cố Khoảnh, tay còn chống lên ngực hắn, ngẩng đầu nói, “Chẳng phải anh bảo có người tìm em sao? Vậy chúng ta mau xuống dưới thôi.”
Cố Khoảnh đột ngột hỏi: “Em đang giấu cái gì phải không?”
Từ Nhập Phỉ nghiêng đầu, vờ như không hiểu, “Em giấu cái gì cơ?”
“Sao tự nhiên lại lên tầng này để đi vệ sinh?”
“Dưới lầu đông quá, em gấp quá không chịu được.” Từ Nhập Phỉ viện cớ.
“Trống không mà.” Cố Khoảnh nói.
Từ Nhập Phỉ chưa kịp hiểu.
“Anh vừa kiểm tra rồi, nhà vệ sinh dưới lầu không có ai, chỉ có bên nữ là đang xếp hàng.” Ánh mắt Cố Khoảnh chằm chằm nhìn anh, dần dần trượt xuống phía dưới.
Từ Nhập Phỉ nuốt nước bọt, ánh mắt Cố Khoảnh dừng lại nơi yết hầu của anh.
“Hay là em không muốn chạm mặt với Kiều Phổ Tâm?” Cố Khoảnh tự tìm một lý do hợp lý cho anh.
“Đúng, là vậy.” Từ Nhập Phỉ bắt đầu toát mồ hôi.
Cố Khoảnh ngẩng đầu, xoa nhẹ tóc anh, giọng có chút dịu lại, “Lần sau nhớ kiểm tra điện thoại, anh nhắn cho em mấy tin mà chẳng thấy trả lời, còn tưởng em gặp chuyện gì.”
“Em quên mang điện thoại theo rồi.” Từ Nhập Phỉ vội mò mẫm túi quần, kiểm tra một lần nữa, “Chắc em để quên trong khách sạn rồi.”
“Ừ.” Cố Khoảnh khẽ đáp, ánh mắt vô tình liếc thấy cánh cửa nhà vệ sinh phía sau Từ Nhập Phỉ đang khép hờ.
Trước khi Từ Nhập Phỉ kịp nhận ra, hắn đã kịp nắm vai anh, dắt anh xuống lầu, “Thôi xuống dưới trước đã, lão Đổng đang tìm em đấy.”
…
Cả ngày quay phim đã sắp kết thúc, Từ Nhập Phỉ đã kiệt sức, lại còn phải tìm cớ để lên tầng trên kiếm người.
Nhưng Đổng Cảnh Đồng không còn trốn trong nhà vệ sinh nữa, anh tìm quanh một vòng mà chẳng thấy đâu. Cuối cùng, khi quay về phòng nghỉ của đạo diễn, anh mới thấy Đổng Cảnh Đồng đang nằm dài chơi game.
Từ Nhập Phỉ: “...”
Nắm đấm của anh tự nhiên ngứa ngáy.
Đổng Cảnh Đồng liếc nhìn anh qua màn hình điện thoại, “Ồ, anh về rồi à.”
“Cậu còn dám nói hả?!” Từ Nhập Phỉ cao giọng.
Nhưng Đổng Cảnh Đồng chỉ liếc mắt, ra hiệu về phía bàn trà.
Từ Nhập Phỉ giận dỗi quay đầu nhìn theo, thấy ngay chiếc điện thoại của mình nằm đó.
“Anh quên điện thoại, em nghĩ nên mang đến cho anh. Còn anh thì sao? Tốt bụng bị xem như lòng lang dạ sói, còn mạnh tay nhét em vào nhà vệ sinh. Sao thế, em không thể gặp người à?” Đổng Cảnh Đồng ngừng chơi game, ngồi dậy trên sofa, “Anh căng thẳng cái gì thế, không biết còn tưởng anh đang lén lút làm điều gì đó.”
“Đổng Cảnh Đồng, cậu nói năng cẩn thận chút, không tôi đấm cho bây giờ.”
Đổng Cảnh Đồng khinh khỉnh cười một tiếng, “Cứ tưởng vẫn là mấy năm trước à? Hồi đó em phát triển muộn, giờ anh thử nhìn lại xem… Ấy, Từ Nhập Phỉ, anh thật sự muốn động tay động chân hả?”
Hai người đang so tài, tay chống tay, vừa giằng co vừa nhìn chằm chằm nhau thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc cốc” hai tiếng.
Từ Nhập Phỉ giật mình, hồn vía suýt bay đi mất, vội vàng buông ra, hắng giọng rồi giả vờ nghiêm túc: “Ai đấy?”
Bên ngoài im lặng một lát, rồi có tiếng đáp, “Là anh.”
Là Cố Khoảnh!
Từ Nhập Phỉ theo bản năng đẩy Đổng Cảnh Đồng, định giấu cậu ta vào sau rèm cửa.
Nhưng lần này, Đổng Cảnh Đồng nhất quyết không chịu.
Gần như cùng lúc, cả hai người bên trong và bên ngoài đều đồng thanh lên tiếng.
Cố Khoảnh: “Tiểu Phỉ, anh vào đây.”
Đổng Cảnh Đồng: “Còn giấu gì nữa? Anh ta đã sớm phát hiện ra em rồi!”
…
Lời tác giả:
Hãy trân trọng những ngày tháng náo loạn như thế này.