Màn đêm buông xuống!
Đêm khuya tĩnh lặng là thời điểm thích hợp để phóng hỏa gϊếŧ người!
“Ái phi, canh giờ không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Cẩu Hoàng Đế Mộ Dung Bác tất nhiên sẽ ngủ lại điện của Quý phi nương nương, không ngủ sao có thể thể hiện bản thân sủng ái nàng?
Rõ ràng hắn ta sẽ không làm cái gì, Tang Thư thản nhiên nằm xuống giường không nói một lời nào.
Chỉ là Mộ Dung Bác không an phận làm người bình thường, lại bắt đầu nói mấy lời nghe đau hông:
"Ái phi, chắc không lâu nữa ái phi có thể mang thai tiểu hoàng tử của trẫm rồi, hy vọng tiểu hoàng tử sẽ giống ái phi, như vậy trẫm nhất định sẽ yêu thương hắn hết lòng."
Mặt hắn ta lộ ra vẻ chờ mong như đúng rồi.
Tang Thư: “……”
Nàng trợn trắng mắt, không thể kìm nén nổi cảm xúc đang dâng trào.
Con mẹ nó tiểu hoàng tử tiểu công chúa, nằm đắp chăn nói chuyện phiếm mà đòi có thai, Mộ Dung Bác coi nguyên chủ là đứa ngu đúng không?
Nhưng mà...
Nếu cẩu Hoàng Đế chờ mong nàng mang thai đến thế thì nàng cũng sẵn lòng thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé ấy.
Nói làm là làm!
Tang Thư không định ngủ, trực tiếp đứng dậy, đối diện với sự nghi hoặc của hắn ta, bàn tay non mềm đánh thẳng vào gáy đối phương.
Đôi mắt Mộ Dung Bác co rút lại!
Không kịp phát ra tiếng đã ngất xỉu hoàn toàn.
Vốn dĩ hệ thống đang mơ màng sắp ngủ, ai ngờ lại bị hành động của Tang Thư dọa tỉnh.
Ngay sau đấy nhìn thấy...
Mộ Dung Bác bỗng dưng ôm chăn vặn qua vặn lại, trên mặt là cảm xúc nhộn nhạo động tình.
Thấy thế nào cũng giống trúng xuân dược!
Nàng nhìn hắn ta giãy giụa chảy dãi, ghét bỏ tránh mắt đi, còn không quên vứt cả người lẫn chăn xuống đất cho đỡ bẩn giường.
Tròng mắt xoay chuyển, Tang Thư mỉm cười.
"Cha mẹ là chân ái, hài tử là ngoài ý muốn, nếu là ngoài ý muốn vậy tốt nhất đừng nên xuất hiện, mình đúng là người tốt mà."
Nàng vừa nói vừa dùng tinh thần lực tác động lên Mộ Dung Bác, đảm bảo hắn ta vô sinh tuyệt đối.
Không sai, là tinh thần lực!
Là nữ vương trùng tộc, tinh thần lực của nàng rất mạnh mẽ, còn về tác dụng thì..
Có quá nhiều tác dụng!
Một chốc một lát kể không xong.
"Được rồi!"
Tang Thư vừa lòng gật gật đầu.
Sau đó……
Mở cửa sổ ra ngoài!
“Ký chủ, ngài muốn đi đâu?”
Nhìn nàng tránh né đám thị vệ, hệ thống theo bản năng hạ thấp âm lượng xuống.
Tang Thư dùng tinh thần lực dò đường nên dễ dàng tránh khỏi tất cả thị vệ xung quanh.
"Trèo tường, đi sinh nhãi con!"
Trèo tường là trèo tường theo nghĩa đen.
Ở bức tường nào đó trong Hoàng Cung, Tang thư trèo tường ra ngoài.