“Làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?”
Trở lại điện của mình, Thục phi hoang mang rối loạn đi quanh quẩn không đứng yên được, tay còn vỗ vào nhau bôm bốp.
Mãi nàng ta mới bình tĩnh một chút, ngồi ở án thư cầm bút lông trầm tư nửa khắc, sau đấy tiếp tục đứng dậy đi đi lại lại.
“Nương nương!”
Nô tỳ thân cận bị nương nương nhà mình làm cho đầu choáng mắt hoa:
"Nương nương, ngài đang bối rối chuyện gì sao?"
Từ sau khi trở về nương nương luôn đứng ngồi không yên, chẳng lẽ Quý phi đã khiến ngài ấy bực bội?
Không có việc gì chủ tử sẽ không như thế này.
Thục phi hé miệng đẹp muốn hỏi tỳ nữ giúp mình nghĩ xem nên làm sao bây giờ:
“Hồng Mộc, ngươi nói……”
Kết quả lăn qua lộn lại không nói ra được ý chính.
Chuyện lớn như này càng ít người biết càng tốt, không thể để người khác biết được Hoàng Thượng bị đội nón xanh.
Tưởng tượng đến việc bản thân phải giữ vững bí mật động trời, nàng ta dần ổn định cảm xúc:
"Không có gì, bổn cung đột nhiên nhớ phụ thân mẫu thân với ca ca thôi."
Hồng Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Căn bản không nghi ngờ cái gì cả.
"Nương nương, còn có một tháng nữa là đến sinh thần của Hoàng Thượng, đến lúc đó ngài có thể nhìn thấy tướng quân rồi."
Không sai, chính là tướng quân!
Tang Thư là nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân, Thục phi là nữ nhi của Trấn Nam tướng quân.
Cùng là nữ nhi nhà tướng, một người là quý phi một người lại chỉ là phi, quan sát kĩ sẽ biết Mộ Dung Bác đang muốn đặt hai người ở vị trí đối đầu.
Ai chịu đựng được bản thân xuất thân như người kia nhưng vị phân lại thấp hơn đối phương?
Đến lúc cả hai đấu đến mức ta sống ngươi chết cũng sẽ không có ai nghi ngờ điều gì.
“Hồng Mộc, ngươi nói rất đúng!”
Thục phi gật gật đầu!
Một tháng, nàng ta còn có thể chờ được!
Đến lúc ấy tự mình hỏi ca ca là tốt nhất.
Nhưng việc cấp bách là phải bảo vệ tốt hài tử trong bụng Quý phi, đấy chính là nữ nhi hoặc nhi tử của ca ca.
Tự dưng nàng ta nghĩ tới hiện giờ Tang Thư còn không thị tẩm, nếu bị người ngoài biết là đang mang thai...
Lúc này Thục phi lại nôn nóng không tĩnh tân nổi, lập tức đi về phía cửa điện muốn tìm Quý phi.
Hồng Mộc hiểu lầm ý định của chủ tử:
"Nương nương, nô tỳ biết ngài với Quý phi có mối thù gϊếŧ cá nên muốn tìm Quý phi tính sổ, thế nhưng bây giờ Hoàng Thượng đang ở chỗ Quý phi, nếu ngài tới chắc chắn Hoàng Thượng sẽ trách tội ngài."
Từ khi Quý phi tiến cung mỗi lần nương nương đối đầu với Quý phi đều là nương nương thua, sao nương nương vẫn chưa nhớ kỹ điều đó vậy?!
“Hoàng Thượng đi đến điện của Quý phi?”
Thục phi không nghe cẩn thận những lời khuyên can của tỳ nữ, chỉ bắt được trọng điểm là Tang Thư đang ở cùng Mộ Dung Bác, vì vậy lo lắng nhíu chặt mày đẹp.
Khổ nỗi nàng ta chỉ có thể âm thầm cầu mong cho Tang Thư chứ không thể giúp gì được.
Tránh việc Hoàng Thượng phát hiện ra chuyện bí mật, Thục phi biết bản thân không thể đến tìm Tang Thư vào thời điểm này.
Hồng Mộc lại cho rằng nương nương đặt lời mình nói vào trong lòng nên sẽ không đột ngột tới chỗ Quý phi nữa.
Không thể không nói đây là sự hiểu lầm vô cùng lớn.