"Ái phi, trẫm nghe nói Thục phi mang roi đánh vào trong điện, nàng có bị thương không? Thục phi đúng là quá hống hách kiêu ngạo!"
Mặt ngoài nôn nóng lo lắng, Mộ Dung Bác nội tâm lại là phi thường sung sướиɠ.
Đánh lên mới tốt, đánh lên mới hay!
Quý phi càng thu hút sự chú ý của hậu cung Nhu nhi càng an toàn.
Tang Thư trợn trắng mắt!
Ai trên đời này không biết diễn kịch?
Chưa nói nước mắt đã chảy, đôi mắt long lanh sương mù xinh đẹp không sao tả xiết, môi hồng mềm mại nói ra những lời khổ sở ủy khuất:
"Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho thần thϊếp đó."
"Thần thϊếp không hề biết cá ở hồ là do Thục phi tỷ tỷ nuôi dưỡng, Thục phi tỷ tỷ tự dưng xông vào điện kêu đánh kêu gϊếŧ thần thϊếp."
“Ái phi yên tâm!”
Vẻ mặt của Mộ Dung Bác lộ ra sự đau lòng:
"Chút nữa trẫm sẽ hạ chỉ làm Thục phi đóng cửa ăn năn, giúp ái phi lấy lại công đạo."
Lấy tính cách thẳng thắn không sợ gây chuyện của Thục phi chắc chắn sẽ rất tức giận khi biết vì Tang Thư mà bản thân bị phạt cấm túc.
“Hoàng Thượng, thϊếp nghĩ không cần như thế đâu!”
Lau lau nước mắt, Tang Thư đột nhiên sửa miệng:
"Thần thϊếp thấy không nên trách Thục phi tỷ tỷ..."
"Ái phi, nàng quá lương thiện rồi, Thục phi nàng ta..."
Không đợi Hoàng Thượng châm ngòi thổi gió, nàng phẫn nộ nắm chặt tay nói:
"Hoàng Thượng thần thϊếp cảm thấy tất cả đều do Nhu tần sai!"
Nhu tần, chân ái của Mộ Dung Bác!
Đến nha! Thương tổn lẫn nhau nào!
Giống như không chú ý tới biểu tình cứng đờ của nam nhân, Tang Thư tiếp tục tức giận bất bình:
"Là Nhu tần nói với thần thϊếp cá ở nơi đó là mỹ vị hiếm có nên thần thϊếp mới muốn vớt mấy con lên đưa vào thiện phòng, đều vì Nhu tần hết, ngài nhất định phải nghiêm khắc phạt nàng!"
Không phải muốn nàng kiêu ngạo ương ngạnh sao?
Vậy nàng kiêu ngạo ương ngạch cho hắn ta xem!
"Ái phi, có phải nàng hiểu lầm chuyện gì hay không? Nhu tần..."
“Thϊếp không nghe, thϊếp không nghe!”
Tang Thư kích động bịt chặt tai của bản thân lại:
"Hoàng Thượng, ngài có phải hết thương thần thϊếp rồi không? Ngài nói sẽ làm chủ cho thần thϊếp mà, chẳng lẽ ngài thích Nhu tần hơn..."
Mộ Dung Bác thót tim, mải móng mở miệng:
“Ái phi, trẫm đáp ứng nàng!”
Nói xong hắn ta mới hoài nghi nhìn Tang Thư, hay là Quý phi biết cái gì rồi?
Kết quả tất nhiên là không nhìn ra điều gì cả, Quý phi vẫn là Quý phi đơn thuần ngu xuẩn đấy thôi.
Tang Thư nhanh chóng nín khóc mỉm cười:
"Hoàng Thượng, ngài thật tốt!"
Lúc khóc hoa lê dính hạt mưa khiến người khác sinh ra lòng thương tiếc vô hạn, vui vẻ lên lại rực rỡ như nắng mai không ai có thể rời mắt được.
Mộ Dung Bác thất thần mấy giây, sau đấy vội vã nghĩ về Nhu tần để bản thân bình tĩnh lại.
Hệ thống cảm thấy mình xem thế là đủ rồi!
Trùng tộc tinh tế cũng biết diễn kịch sao?
Tang Thư nhìn chằm chằm quầng sáng trong đầu:
"Trùng tộc tinh tế thì làm sao? Ngươi chê trùng tộc à?"
Thì ra hệ thống không chú ý nên trực tiếp nói luôn ý nghĩ ra ngoài.
“Thống không phải, thống không có.”
Hệ thống liên tục lắc đầu.
Nó còn muốn tiếp tục tồn tại.
Tận khi nhận thấy tầm mắt biến mất nó mới thả lỏng thân thể.
Huhuhu, nó quá khó khăn!
Cuộc sống của hệ thống thật gian nan!