Phải mất một khắc Thục phi mới trải chuốt xong đầu đuôi câu chuyện, cứ tưởng bản thân bị lừa dối, nàng ta tức giận gầm lên:
"Sao có thể như vậy được, nếu không còn là tiểu thư khuê các thì ngươi tiến cung kiểu gì, chẳng lẽ Hoàng Đế không phát hiện ra à?"
Tang Thư bình tĩnh đáp:
"Bổn cung phụng chỉ tiến cung không phải trải qua lưu trình tuyển tú tất nhiên không bị nghiệm thân, còn Hoàng Thượng? Hoàng Thượng không chạm vào bổn cung sao có thể biết bổn cung đã thất thân hay chưa?"
"Nếu bổn cung không đoán nhầm thì các hiện giờ các tỷ tỷ vẫn là hoàn bích chi thân đúng không?"
Đôi mắt của Thục phi co rút lại!
Vì sao Quý phi biết việc này?
Nàng ta không nói với ai chuyện Hoàng Đế chưa từng thị tẩm bản thân một lần nào, nàng ta nghĩ vì mình cầm đao múa kiếm không ôn nhu hiền huệ giống nữ nhân khác nên Hoàng Đế mới không thích.
Nếu Tang Thư nói ra lời như vậy chứng tỏ Hoàng Thượng cũng không thị tẩm đối phương?
Chẳng lẽ toàn bộ hậu cung hoa thơm cỏ lạ nhiều như thế mà Hoàng Đế đều không chạm vào bất cứ ai?
Hay là Hoàng Đế có vấn đề gì khó nói? Sự tò mò trong lòng Thục phi thiêu đốt hừng hực.
Nhưng hiện tại những điều đấy đều không quan trọng, cái cần để tâm là:
"Ngươi thật sự mang thai, hài tử là của ca ca?"
Tang Thư cười cười không nói lời nào.
Không nói cái gì càng giống như cái gì đều nói xong hết rồi.
"Bổn cung có việc cần xử lí."
Thục phi giật bắn mình, xách váy muốn chạy.
Dẫm được vài bước về phía cửa nàng ta lại chần chừ quay đầu dặn dò:
"Ngươi... Ngươi nhớ chăm sóc tốt bản thân cùng với hài tử."
Tạm dừng một chút, mặt Thục phi hiện rõ sự đau đớn tiếc nuối nhưng vẫn mở miệng nói:
"Nếu, nếu ngươi còn muốn ăn cá thì cứ đến chỗ bổn cung bắt lấy mang về."
Không được, quá đau lòng!
Đàn cá nhỏ bé của nàng ta sẽ biến mất mất.
Thục phi hùng hổ xông đến lại ôm ngực rời đi.
Có lẽ là vì biểu cảm trông quá mức bi thảm nên các nô tài nô tỳ hiểu lầm tột độ.
[Ký chủ!]
Thấy Thục phi rời đi hệ thống không nhịn nổi đành lên tiếng hỏi:
[Ngài đang lừa Thục phi sao?]
“Sao có thể gọi là lừa?”
Tang Thư không đồng ý với nhận định của hệ thống:
"Ta chỉ nói trước cho Thục phi để nàng ta chuẩn bị tinh thần, vui vui vẻ vẻ không tốt à, cần gì phải tức giận làm bản thân mệt mỏi?"
Hệ thống: “……”
“Đến nào 38!”
Nàng nói lên một việc khác hoàn toàn:
"Rốt cuộc ngươi là cái gì vậy?"
Nghĩ tới mùi vị lúc trước nếm được, công nhận rất thơm, đáng tiếc không tiêu hóa nổi, có chút lãng phí.
Nhưng nó cũng có ích, ở chỗ nào chả sinh con được, nếu đi nhiều thế giới cũng khá vui.
Hệ thống: “……”
Ngươi mới là cái thứ gì, cả nhà ngươi đều là cái thứ gì!
Trong lòng nó tức giận ồn ào nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ chân chó lấy lòng:
[Ký chủ, ta là hệ thống đến từ vị diện cao cấp, số hiệu 888, là hệ thống xuyên qua không gian trợ giúp pháo hôi nghịch tập tiêu trừ oán khí, ngài có thể gọi ta là tiểu bát.]
Nó rất kiêu ngạo vì 888 chính là phát tài, số hiệu này của nó được nhiều hệ thống khác hâm mộ lắm.
Không cho hệ thống tiếp tục vênh hàm sĩ diện, Tang Thư vuốt cằm nói:
"Ta vẫn cảm thấy 38 dễ nghe hơn!"
Xem hệ thống lăn qua lộn lại cảm giác tức giận nguôi giận cũng vui vui, nàng chậm vài phút mới nói nốt ý của mình:
"Nhưng 38 thích thì từ bây giờ ta có thể gọi ngươi là Tiểu Bát."
Sau đấy nàng nhìn thấy ánh sáng trong đầu mình lấp lánh hơn bao giờ hết, nó tản ra cảm xúc sung sướиɠ hạnh phúc.
Đúng lúc một chủ một thống hòa hợp thì âm thanh sắc nhọn của thái giám vang lên:
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Ng·ay sau đó…
Thân ảnh của Mộ Dung Bác xuất hiện.
Hắn ta tới, hắn ta tới!
Hắn ta tới để thử xem nàng với Thục phi sắp đối đầu với nhau chưa.