Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trùng Tộc Dựa Vào Sinh Nhãi Con Nằm Thắng

Quyển 1 - Chương 7: Hái hoa tặc

Sau đó……

Trèo tường nhảy ra ngoài xong Tang Thư mới trợn tròn mắt nhận ra điều quan trọng nhất:

"Tiểu Bát, phủ Tướng Quân nằm ở đâu?"

Trước khi tiến cung nguyên chủ đều sống ở ngoài kinh thành, cho nên không hề quen biết phố xá trong kinh thành.

Hệ thống ngơ ngác trả lời theo bản năng:

[Ký chủ, ta biết, đi thẳng con đường từ cổng Hoàng Cung đến Nguyệt Nhã Các chuyên buôn bán vải vóc cho phu nhân nhà quan rồi rẽ trái...]

Chỉ cần nó hữu dụng ký chủ sẽ không ăn nó đúng không?

Quả nhiên……

Hệ thống có tiềm năng luôn có thể bảo mệnh vào thời khắc mấu chốt.

Không biết ý nghĩ trong lòng nó, dưới sự hướng dẫn của hệ thống Tang Thư thành công tới phủ Tướng Quân, thành công bò lên nóc nhà mà Trương Minh Cảnh - ca ca của Thục phi đang ở.

“Không tệ!”

Nhảy xuống từ nóc nhà, mắt nàng quét toàn thân nam tử nằm trên giường, mở miệng quyết định:

"Chọn hắn!"

Hệ thống muốn che mặt!

Cảnh này lúc này trông ký chủ chẳng khác gì hái hoa tặc, còn nó là...

Số 888 anh minh thần võ nhưng lại trở thành đồng lõa?

Không đúng, không phải, không giống, có mỗi ký chủ là hái hoa tặc thôi, vì nó đâu muốn sinh nhãi con cho người nằm trên giường?

Hệ thống ngượng ngùng xoắn xuýt nói:

[Ký chủ, chút nữa ngài hãy nhẹ tay một chút, vị ca ca trước mặt đang bị thương đó.]

Tang Thư lảo đảo suýt ngã ngửa ra sau!

"Ngươi suy nghĩ mấy chuyện lung tung rối loạn gì vậy?"

Nàng là loại người sẽ chớp cơ hội mục tiêu bị thương để ra tay sao?

À, nàng là Trùng tộc nên nàng thật sự sẽ không biết xấu hổ như vậy!

“Ai?”

Trương Minh Cảnh ra chiến trận từ khi còn nhỏ, vì vậy chỉ một tiếng động cũng đủ đánh thức hắn khỏi giấc ngủ.

Nàng không nhiều lời, một bàn tay vung lên, đối phương mơ màng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã ngất xỉu ngay lập tức.

Vừa mới tỉnh dậy Trương Minh Cảnh lại chìm vào cơn mê.

Âm thanh nôn nóng của hệ thống vang lên:

[Ký chủ, sao ngài lại đánh đối phương ngất xỉu nữa vậy?]

Tang Thư cứ tưởng hệ thống bắt đầu chơi trò thánh mẫu muốn bảo vệ kèo dưới, nhưng không, nó ung dung nói một câu kinh hãi thế tục:

[Người không có ý thức có thể làʍ t̠ìиɦ được không? Nếu không thể thì ngài mang thai nhãi con kiểu gì?]

Tang Thư: “……”

Khóe miệng nàng giật giật!

Nó có biết nó đang nói cái gì không vậy?

[Đáng tiếc thương thành hệ thống chưa mở ra, nếu không chúng ta có thể mua xuân dược, đến lúc đấy chắc chắn đối phương sẽ làʍ t̠ìиɦ được.]

Tang Thư: “……”

Dược?

Tại sao nàng cảm thấy...

Vật phẩm trong thương thành không quá đứng đắn?

Vốn đang tò mò bên trong thương thành có cái gì, nhưng đột nhiên nàng lại không muốn biết lắm.

Hệ thống hưng phấn như sắp nhảy cẫng lên:

[Ký chủ, ký chủ, ngài nhanh chóng thử xem Trương Minh Cảnh có làʍ t̠ìиɦ được hay không, cẩn thận ngất xỉu rồi thứ đấy vẫn ngẩng đầu được đó!]