“Có vẻ định mệnh của tôi là không có duyên với nó rồi.” Ngô Phán buồn rầu ngồi xổm vẽ vòng tròn trong góc tường.
Tô Linh im lặng một lúc, bước tới, đá đá gót chân Ngô Phán: “Đứng lên, lớn rồi mà còn giả vờ đáng thương.”
Ngô Phán quay đầu lại, nước mắt chảy lã chã.
Tô Linh bất đắc dĩ thở dài, xoa đầu Ngô Phán, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa, tôi đọc cuốn sách đó rồi, tôi sẽ cố nhớ lại rồi kể cho cậu nghe, được không?”
Ngô Phán rưng rưng hức hức gật đầu lia lịa.
Nửa ngày sau, Ngô Phán: "... Cậu đã đọc rồi sao?!"
Thường Bách ngạc nhiên: "Không chỉ đọc qua mà còn nhớ thuộc lòng nữa hả?"
Tô Linh cạn lời: "Thời đại của tôi, thủ ký của Thư Thánh đâu có hiếm, tôi đọc sách thuộc bài thì có gì lạ đâu? Tại sao các cậu đều có cái biểu cảm này hả?"
Thường Bách thắc mắc: "Biểu cảm gì cơ?"
Tô Linh: ... Cái biểu cảm kiểu như "Sao anh lại biết đọc sách, tôi tưởng anh không biết chữ."
Thịnh Trạch quay đầu đi, không nhịn được mà khẽ cười.
Thường Vụ nhíu mày, nhìn Tô Linh đầy suy tư rồi hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi?"
"Không nhớ nữa." Tô Linh cố gắng nhớ lại, "Trẻ hơn Diêm Vương, già hơn Mọt Sách một chút."
Ở địa phủ, Diêm Vương, Phán quan thật ra chỉ là chức vụ, không hẳn là chỉ một con quỷ nào. Như Ngô Phán thực chất là quỷ kế nhiệm chức Phán quan sau khi Phán quan cũ nghỉ hưu.
"Nói ra thì, tôi còn từng uống rượu với phán quan tiền." Tô Linh nói với Ngô Phán.
Ngô Phán mù mờ: "Sư phụ của tôi á?"
"Cái gì? Ông phán quan già là sư phụ của cậu hả?" Tô Linh sửng sốt, "Vậy cậu với Phán quan hiện tại chẳng phải là huynh đệ đồng môn à?"
Ngô phán quan nghẹn lời, cố gắng giải thích: "Ý tôi là... sư phụ tôi cũng thường uống rượu với phán quan tiền nhiệm thôi."
Tô Linh nghi ngờ nhìn Ngô Phán từ đầu đến chân, sau mới cười xòa thoải mái đáp lại: "Cũng phải, nghe nói Phán quan hiện tại là một kẻ già nua, đâu có dễ thương như cậu."
Ngô Phán: ...
Tôi không biết là nên vui hay nên buồn ấy?
"Phán quan tiền nhiệm thật ra rất vui tính, lần đó uống say còn vô tình rơi vào bát canh Mạnh Bà, kết quả là phải đi đầu thai rồi hahahaha..." Tô Linh cười tới mức không đứng vững.
Chuyện này, Hắc Bạch Vô Thường thực sự không hề hay biết. Nghe đến đó, ánh mắt của hai anh em nhà họ Thường nhìn Ngô phán quan lập tức trở nên kỳ lạ hơn hẳn.
Ngô Phán mặt đỏ bừng, cố gắng giữ lại chút thể diện cuối cùng cho sư phụ mình, dứt khoát chuyển đề tài: "Đại ca, sao anh lại đưa Quỷ Quan Tài ra ngoài?"
"Ồ, vừa nãy là anh ta nhắc tôi, bảo mấy người bị con quỷ chết đuối ám, nên tôi mới kịp đến cứu các người đó." Tô Linh nói, "Anh ta bị nhốt trong quan tài mấy ngàn năm rồi, tội nghiệp lắm, tôi tính đưa anh ta xuống địa phủ."
Ngô Phán từ chối cho ý kiến ý kiến, ánh mắt lướt qua Tô Linh nhìn thẳng vào quỷ trong quan tài.
"Quan tài trấn hồn, vật đại hung*, nếu thật vô tình bị nhốt thì chẳng lẽ lâu đến vậy mà không thả kẻ vô tội sao?" Thịnh Trạch mỉm cười nhẹ nhàng, liếc nhìn Quỷ Quan Tài, giọng nói đầy ẩn ý.
*"Đại hung chi vật" (大凶之物) chỉ một đồ vật hoặc sự vật mang tính chất vô cùng xấu, nguy hiểm, có thể gây tai họa hoặc điềm xui xẻo lớn.
Đoạn này ý chỉ quan tài trấn hồn được xem là một vật nguy hiểm, mang lại tai họa lớn.
Quỷ trong quan tài lùi lại ba bước, lại diễn cảnh rụng xương ngay tại chỗ.
Hơn trăm cái khúc xương chen chúc bò lại gần, cọ cọ vào mu bàn chân của Tô Linh, rồi lại chen chúc bò đi xa.
Tô Linh bị cảnh tượng này làm cho nổi da gà, rùng mình một cái rồi lên tiếng: "Vậy là hắn không phải một con quỷ tốt rồi đúng không?"
"Qua từng đó năm, tính cách ít nhiều sẽ thay đổi, có tốt lên cũng là bình thường." Thịnh Trạch dịu dàng mỉm cười giải thích cho Tô Linh, "Chỉ là trấn hồn quan có thời hạn, thêm tầm trăm tám chục năm nữa, hắn tự chui ra được mà."
Tô Linh gật đầu ra ý đã hiểu: "Thì ra là như vậy."
"Ừ, hắn không vô tội như cậu nghĩ đâu." Thịnh Trạch cười nói.
"Ồ..." Tô Linh ngẩn người một lát, rồi bất chợt nhảy dựng lên, "Không đúng! Thế mà tôi còn cho hắn kẹo, hắn dám lừa tôi!"
"Kẹo?" Thịnh Trạch hơi tò mò.
"Đó là viên thuốc bổ tôi mua từ bên phái Đan Dược, ăn vào thì linh hồn sẽ được tăng cường, nếu bị thương chỉ cần uống một viên là lại khỏe ngay." Tô Linh nói.
Thịnh Trạch nhướn mày, vẻ mặt trở nên hơi kỳ quái.
Giải quyết xong quỷ chết đuối, Tô Linh nghênh ngang bước ra khỏi nhà ma. Còn Thịnh Trạch lại ở phía sau bắt đầu nhắn vào nhóm chat.
【 Ma mới dễ thương xin được chăm sóc 】: Ông chủ Tô nói về viên kẹo đó, sao tôi nghe nó giống Chú Đại Bi* thế?
*大悲咒 (Dà Bēi Zhòu), hay còn gọi là "Chú Đại Bi", là một trong những kinh điển nổi tiếng trong Phật giáo, đặc biệt trong truyền thống Đại thừa. Nội dung của Chú Đại Bi chủ yếu nói về lòng từ bi và sự cứu độ của Bồ Tát Quan Thế Âm.
Hai anh em nhà họ Thường giờ đã biết thân phận của Thịnh Trạch, sau khi thấy tên ID của hắn trong nhóm này, không khỏi rơi vào trạng thái đặc biệt hốt hoảng...
【 A Di Đà Phật 】: Quỷ Vương đúng là có con mắt tinh tường, đây chính là thứ tôi lén lút đổi vào cho ông chủ đó ~
Chú Đại Bi nghe như một loại chú thuật, nhưng thực chất là một loại thuốc được Địa Tạng Vương tinh chế từ quỷ khí, sát khí và hung khí trong địa phủ.
【 Ma mới dễ thương xin được chăm sóc 】: Thảo nào. Tôi còn nghĩ Tô Linh bị mấy đạo sĩ lừa bao nhiêu lần mà vẫn không nhớ ra.
【 Mạnh Tiểu Mãn đẹp nhất vũ trụ 】: Tôi đã bảo rồi, đừng ai giúp đỡ nữa, để sếp thực sự bị thiệt một lần đi, sau này mới không tiêu xài hoang phí nữa.
【 Thường em 】: Đồng ý, con cái lớn rồi cũng phải buông tay, ông chủ thành đạt rồi cũng phải đối mặt với thực tế.
【 A Di Đà Phật 】: Mọi người nói đúng hết, nhưng, ai lén đổi cây sáo hỏng của ông chủ thành Sáo Ma Âm vậy? @ Thường Bách
【 Thường em 】: Thế ai lén thêm pháp lực vào bùa dẫn lôi? @ Mạnh Tiểu Mãn
【 Mạnh Tiểu Mãn đẹp nhất vũ trụ 】: Tôi chỉ thêm có chút thôi, không bằng ai đó, đem bút phán quan đổi thành gỗ mục đưa cho ông chủ @ Ngô Phán
【 Tôi không phải mọt sách 】: Đừng có nói tôi, ai đó còn thêm lệnh Quỷ Vương vào kiếm trừ ma của ông chủ kìa @ Thịnh Trạch
"Tôi không phải mọt sách đã thu hồi một tin nhắn."
【 Tôi không phải mọt sách 】: Đại nhân, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi QAQ...
---
Tác giả có lời nhắn nhủ:
【 Tiểu kịch trường 】
Thịnh Trạch: Trẻ con không thể chiều quá.
Mạnh Tiểu Mãn: Chiều quá sẽ thành họa.
Ngô Phán: Đúng, sau này không ai được giúp đỡ nữa!
Một lát sau, Tô Linh khóc lóc meo meo: Ai xem giúp tôi với, sao cái dao này không dùng được?
Cả đám quỷ (đồng thanh): Chúng tôi không xem!
Nhưng mà, đêm đó, Thịnh Trạch lặng lẽ thêm lệnh Quỷ Vương lên dao.
Thạch Không Táng lén phủ thêm ba lớp bùa chú.
Mạnh Tiểu Mãn vẽ hàng chục lớp bảo vệ.
...
Ngày hôm sau, Tô Linh: Ủa? Sao dao này dùng tốt thế nhỉ?