Toàn Bộ Đại Lão Địa Phủ Đều Giả Làm Người Mới Đáng Yêu

Chương 24

Tôi có một ước mơ

Tóm tắt:

Con cái lớn lên thì cũng phải buông tay, ông chủ thành đạt thì cũng phải đối diện với thực tế.

---

Thịnh Trạch vừa mở đường vừa bắt quỷ, thấy vậy, con quỷ chết đuối cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.

Một luồng khí máu nhạt lượn ra sau lưng Thịnh Trạch và đồng bọn, định đánh lén.

Thịnh Trạch dừng lại, trong tay bỗng xuất hiện một thanh đại đao khổng lồ, chuẩn bị chém xuống.

May thay, Ngô Phán kịp thời ngăn lại, hứng thú nói: "Tôi nghe nói con quỷ chết đuối này có thể khai thác những ham muốn sâu thẳm trong lòng, tôi cũng muốn thử xem."

Thịnh Trạch nhướng mày, thu lại vũ khí, coi như nể mặt Phán Quan.

Ngô Phán cười xoa xoa hai tay, sau rồi chủ động túm lấy luồng khí máu đó.

Quỷ chết đuối không khách sáo, nó dùng làn máu cuồn cuộn bao trùm cả người Ngô Phán.

Một khắc sau...

Nửa giờ sau...

Thường Bách dựa vào tường, ngáp dài chán nản hỏi: "Đã bao lâu rồi, xong chưa?"

Ngô Phán nhắm mắt ngồi thiền tại chỗ, đáp: "Sắp xong rồi, đợi chút nữa."

Quỷ chết đuối lượn quanh hắn vài vòng, cuối cùng phải thừa nhận, trong lòng con quỷ này không có ham muốn gì! Hắn tức giận thu tay lại, định bỏ đi, nhưng mà...

Thịnh Trạch vác đại đao chặn trước mặt, mũi đao chĩa vào hắn lạnh lùng nói: "Quay lại."

Quỷ chết đuối: Hức.

"Đừng vội mà, cứ tìm kỹ thêm chút nữa." Ngô Phán kiên nhẫn an ủi.

Quỷ chết đuối bực bội thử lại lần nữa.

Lần này, hắn cẩn thận lục lọi thế giới nội tâm của Ngô Phán, cuối cùng tìm ra một "nuối tiếc nhỏ" trong quá khứ của anh.

— Ít nhất trong mắt quỷ chết đuối, điều này không đáng gọi là nuối tiếc.

Đó là một căn nhà tranh cũ nát. Trong nhà có vài hàng kệ sách gỗ, trên kệ là những cuốn sách cổ xếp ngay ngắn.

Trong khung cảnh hư ảo, Ngô Phán khoác lên mình một bộ trường sam*, dáng người cao ráo, khí chất thanh nhã, mang theo một nét phong thái thư sinh đặc trưng.

*Gốc "长衫" (trường sam) là một loại trang phục truyền thống của nam giới Trung Quốc, rất phổ biến trong thời kỳ nhà Thanh và đầu thế kỷ 20. Đây là một loại áo dài, thường được làm bằng lụa hoặc vải nhẹ, có tay dài và dài đến gần mắt cá chân. Trường sam thường được mặc trong các dịp trang trọng hoặc bởi những người có địa vị xã hội cao, như học giả, quan chức, hoặc những người thuộc tầng lớp quý tộc.

Ngô Phán nhìn rõ cảnh trước mắt, đôi mắt sáng lên. Anh bước tới, cẩn thận rút ra từ giá sách một cuốn sách. Đôi tay nhẹ nhàng nâng nó lên, nhưng không thể che giấu nổi sự run rẩy, như thể đang cầm trên tay một báu vật.

"Anh Ngô, ra ngoài chơi đá cầu không?"

Ngoài cửa sổ có tiếng gọi của một thiếu niên.

"Không đi!" Ngô Phán kiên quyết nói.

Cửa sổ gỗ "kẽo kẹt" bị đẩy ra, một cậu thanh niên thò đầu từ bên ngoài vào, gương mặt tỏ rõ vẻ chê bai: "Sao ngày nào anh cũng ru rú trong nhà thế, trông chẳng khác gì mọt sách."

Ngô Phán nâng niu cuốn sách như báu vật, vẫn giữ vững lập trường: "Tôi không đi."

“Đồ ngốc!” Thiếu niên kia có vẻ đã bị từ chối quá nhiều lần, cũng hơi tức giận, bĩu môi làm mặt quỷ rồi chạy đi.

Ngô Phán thở dài, nhìn bìa sách như muốn khóc.

“Phán quan đại nhân, đây là tâm nguyện chưa hoàn thành của cậu sao?”

Ngô Phán nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, lập tức bất lực nói: “Đây là giấc mơ của ta, các ngươi theo vào làm gì?”

Thường Vụ, Thường Bách và Thịnh Trạch đứng cạnh giá sách, trên mặt đều mang vẻ tò mò.

“Tôi nhớ ở thời đại của cậu có một người được gọi là Thư Thánh*, được mệnh danh là sở hữu toàn bộ sách trên thế gian, đây là nhà cũ của ông ta à?” Thịnh Trạch thờ ơ hỏi, rút một cuốn sách từ giá ra.

*Là một danh hiệu được sử dụng để chỉ những nhân vật nổi tiếng trong văn hóa Trung Quốc, đặc biệt là trong lĩnh vực văn học và thư pháp. Từ này thể hiện sự tôn kính đối với những người có đóng góp vĩ đại cho văn hóa, tri thức, hoặc nghệ thuật viết.

Ngô Phán lập tức lao tới, sợ Thịnh Trạch lỡ tay làm rách: "Đó là phiên bản độc nhất, cuốn nhật ký quý giá của lão thánh nhân, trên đời này chỉ có duy nhất một bản thôi!"

Thịnh Trạch lắc lắc cuốn sách trong tay, ngạc nhiên: “Cậu chưa đọc sao?”

Nói đến đây, vẻ mặt của Ngô Phán càng buồn bực: “Chưa kịp. Các cậu thấy thiếu niên kia rồi chứ? Lúc đó cũng là cậu ta gọi tôi ra ngoài chơi, lúc đầu tôi không đồng ý, nhưng sau đó bị cậu ta kích động quá...

“Khụ khụ, tóm lại là sau khi tôi ra ngoài, nhà hàng xóm bỗng dưng bốc cháy, những cuốn sách quý hiếm này đều bị thiêu rụi hết.” Giọng Ngô Phán vẫn đầy hối hận và tiếc nuối.

“Bảo sao cậu cứ bám riết con quỷ chết đuối để mơ mộng.” Thường Bách cười nhạo.

“Không ngờ rằng có ngày tôi còn có thể gặp lại chúng lần nữa.” Ngô Phán hít một hơi thật sâu, trang nghiêm mở cuốn sách cổ.

Nhưng mà anh còn chưa kịp nhìn rõ mọi thứ, đã cảm thấy trời đất quay cuồng —— không những đột nhiên quay trở lại ngôi nhà ma, mà cuốn sách cổ trong tay cũng biến mất không còn dấu vết.

Ngô Phán: Đau lòng đến mức không thở nổi!

Tô Linh đứng ngay trước mặt họ, trên tay cầm một con quỷ chết đuối phiên bản thu nhỏ đang giãy giụa, còn có một bộ xương người đang lấm lét trốn sau lưng.

“Tôi mới chỉ đi có một lúc mà mấy cậu đã gặp chuyện rồi.” Tô Linh trông có vẻ khá lo lắng, “Sau này tôi còn làm sao yên tâm đưa các cậu đi làm việc được nữa?”

Ngô Phán nức nở nghẹn ngào, buồn bã ngồi xổm xuống một góc tường.

Tô Linh ngạc nhiên, ân cần hỏi han: “Hắn sao vậy?”

Thường Vụ và Thường Bách im lặng, nhìn Ngô Phán với ánh mắt đồng cảm.

Thịnh Trạch lên tiếng: “Không sao đâu, chắc cậu ta đang tự chất vấn bản thân vì cảm thấy mình làm ảnh hưởng đến cậu.”

Tô Linh nghe vậy thì cảm động lắm: “Một Sách ngốc, mặc dù tôi có những điểm mạnh của mình, nhưng cậu cũng có những điểm yếu của cậu mà, đừng buồn quá.”

Thường Vụ, Thường Bách: …

Sếp ơi, độ dày da mặt của anh đúng là ngày càng tăng theo thời gian luôn đấy!

Ngô Phán đau lòng đến mức vành mắt đỏ hoe, nhưng không dám thái độ với Tô Linh, nên đành hờn dỗi lườm nguýt con quỷ chết đuối.

Quỷ chết đuối rùng mình, vội vàng giải thích: "Thực ra việc anh vào ảo cảnh cũng vô ích thôi, tôi chỉ có thể chỉnh sửa ký ức có sẵn của anh, chứ không thể bịa ra... sách tuyệt bản*."

*Bản duy nhất

Ngô Phán mím môi, vẫn không vui.

“Sách tuyệt bản? Sách tuyệt bản gì?” Tô Linh đầy nghi hoặc.

Thường Bách thở dài, giấu đi đoạn họ ép buộc quỷ chết đuối, kể lại chi tiết về trải nghiệm của Ngô Phán trong giấc mơ.

“Thủ ký của Thư Thánh*?” Sắc mặt Tô Linh thoáng chốc trở nên hơi khó tả.

*"书圣手记" (Thủ ký của Thư Thánh) có thể hiểu là ghi chép, hoặc sổ tay của một người được tôn vinh là "Thư Thánh" (vị thánh của nghệ thuật viết chữ hoặc văn thư). Đây là cách gọi tôn kính dành cho những nhân vật xuất sắc trong việc viết văn, thư pháp hoặc biên soạn sách vở. Những cuốn thủ ký này có thể chứa đựng tri thức sâu sắc, quan điểm cá nhân, hoặc các ghi chú đặc biệt mà họ đã viết ra trong suốt cuộc đời.