Quan tài quỷ tự hào gật đầu mạnh.
Chỉ là...
Hắn hơi quá sức, xương hàm va vào xương sườn, "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Tô Linh: ...
Quan tài quỷ thản nhiên như không có gì xảy ra, nhặt xương hàm lên, lắp lại.
Tô Linh thấy vậy, càng thêm sụp đổ: "Anh lắp ngược rồi!"
Quan tài quỷ sửng sốt ra, "rắc rắc" tháo xương hàm ra.
"Rắc" một cái lắp lại.
Lại ngược rồi!
Tô Linh không muốn nói thêm gì nữa, chỉ đành đứng dậy, mệt mỏi đi tới nói: "Hay để tôi làm cho."
Quan tài quỷ hào phóng tháo đầu ra, đưa cho anh.
Tô Linh thở dài, nhẹ nhàng xoay xương hàm lại đúng hướng.
Quan tài quỷ định đưa tay ra nhận lại đầu thì Tô Linh vội rụt tay lại, nói: "Để tôi giúp anh! Tôi sợ anh lại lắp ngược đầu."
Cái đầu trong tay Tô Linh lập tức "khanh khách" cười rung rinh.
Tô Linh bất đắc dĩ nói: "Nếu như anh thật sự không làm điều gì xấu, thì để tôi anh nói với địa phủ xem có thể thả anh ra không."
Quan tài quỷ ngây người một lúc, đột nhiên phấn khích nhảy lên, rồi cả bộ xương quỳ xuống, sau đó lập tức đổ rạp xuống đất.
Cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
— Thật ra là Quỷ Quan Tài đã dành cho Tô Linh một lễ nghi "ngũ thể đầu đất"* rất trang trọng.
*"ngũ thể đầu đất" (五体投地) - là hành động cúi đầu và quỳ lạy một cách thành kính, thể hiện sự tôn trọng hoặc cảm ơn rất sâu sắc. Hành động này thường bao gồm việc quỳ xuống, đặt cả hai tay và cả hai đầu gối lên mặt đất, và cuối cùng là đặt trán xuống đất, thể hiện sự khiêm tốn và lòng biết ơn.
Tô Linh muốn đỡ hắn dậy, nhưng nhìn mãi, không biết phải bắt đầu đỡ từ đâu...
Ở phía bên kia, Thịnh Trạch toàn thân tỏa ra khí đen, đi trong hành lang nhà ma. Vừa đi hắn vừa túm những tiểu quỷ gần đó, vò nát rồi ném ra sau.
Phía sau, Hắc Bạch Vô Thường mỗi người một bao tải, nhanh tay lẹ mắt bắt đám quỷ vào bao.
Có Quỷ Vương, bọn họ không cần dùng xích khóa hồn, chỉ vài phút là đầy một bao, hiệu suất cực cao!
"Nói thật, ông chủ Tô cũng giỏi thật." Ngô Phán cảm thán, "Cơ hội đầu thai nói bỏ là bỏ."
Bọn họ không phải là quỷ bình thường, nên có thể cảm nhận được mọi chuyện xảy ra với Tô Linh, vì vậy mới dám thảnh thơi bắt tiểu quỷ như vậy.
"Tôi nghe Tiểu Mãn nói từng có một con quỷ rất ghét canh cô ấy nấu. Vì chuyện này, sau đó cô ấy còn cố gắng nghiên cứu cải thiện hương vị canh Mạnh Bà." Thường Bách bổ sung.
Thịnh Trạch nghe xong khá bất ngờ: "Vậy là Tô Linh cũng coi như làm phúc cho người đời sau?"
"Đâu có, tay nghề của Tiểu Mãn... cải tiến còn tệ hơn." Ngô Phán cảm thán.
Thường Bách và Thường Vụ nhìn nhau, đồng tình sâu sắc.
Thường Bách: "Nếu nói rằng, trước đây món canh Mạnh Bà chỉ là một bát nước lèo trông có vẻ kì quái, uống vào thì chỉ có mỗi cái vị tệ hại..."
Ngô Phán: "Vậy thì, canh Mạnh Bà đã được cải tiến giờ đây đã đạt đến cảnh giới khiến người nghe thì đau lòng, người uống thì rơi lệ."
Thường Bách: "Độ kinh khủng của nó thật sự không đùa được đâu!"
Ngô Phán: "Tàn nhẫn!"
Thường Vụ: "Người, thần đều phẫn nộ!"
Thường Bách: "Thậm chí sau khi đã xóa sạch ký ức để đầu thai."
Thường Vụ: "Vẫn khó mà quên được."
Thịnh Trạch hoài nghi: "Có phóng đại quá không?"
Ngô Phán đau khổ nói: "Đại nhân, ngài biết tại sao trẻ sơ sinh vừa sinh ra đã khóc không?"
Thường Bạch trầm tư nói: "Tất cả đều vì bị bát canh Mạnh Bà ép buộc! Chúng uống canh, xóa ký ức, quên đi thứ gì khiến chúng đau khổ như vậy, nhưng cảm giác sống không bằng chết vẫn theo chúng đến nhân gian..."
"Tiếng khóc đó là tiếng kêu chân thật, là sự phản kháng không ngừng với số phận..." Ngô Phán giải thích, "Vì vậy khi trẻ sơ sinh ăn thức ăn nhân gian, chúng mới không khóc nhiều nữa."
Thịnh Trạch: ...
Đột nhiên hiểu ra độ khó uống của canh Mạnh Bà.
"Thảo nào những năm gần đây dân số địa phủ đã tăng lên nhiều." Thịnh Trạch nói.
"Đặc biệt là ông chủ Tô từ bỏ cơ hội đầu thai một cách dứt khoát, mở đầu cho các tín đồ ăn uống, khiến ngày càng nhiều tiểu quỷ không chịu đầu thai." Thường Bách nói.
Ngô Phán cười hì hì: "Vậy nên khi ông chủ Tô mở công ty, Diêm Vương đã đuổi Tiểu Mãn ra ngoài. Nếu không, địa phủ sẽ phải thực hiện chế độ phân phối hộ khẩu."
"Ồ?" Thịnh Trạch hứng thú nhướng mày, hỏi tiếp: "Nếu Mạnh Bà bị đuổi ra vì lý do này, thì các ngươi vì sao?"
Ngô Phán: ...
Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
"Chẳng phải là vì Phán Quan đại nhân nói nhiều quá, ngày nào cũng lải nhải bên tai Diêm Vương." Thường Bách cười tủm tỉm vạch trần.
Ngô Phán vội kéo quỷ khác xuống nước: "Không đúng, tôi tự xin được điều chuyển qua đây! Không như Không Táng, hắn đơn giản vì ăn quá nhiều, nuôi hắn tốn kém."
Thịnh Trạch quay lại, liếc nhìn Hắc Bạch Vô Thường, chợt hiểu ra: "Đúng nhỉ, hai người các cậu vốn nên đi đi lại lại ở nhân gian mà."
---
Tác giả có lời nhắn nhủ:
Một ngày nọ, trên diễn đàn địa phủ xuất hiện một bài đăng ——
**[Sốc! Tại sao các sếp lớn của địa phủ lại ẩn danh lên nhân gian làm việc? Tại sao dân số địa phủ liên tục vượt mức? Sự thật sẽ được tiết lộ trong kỳ này!]**
Mạnh Bà: Vì nấu ăn dở.
Địa Tạng Vương: Vì quá tốn cơm.
Ngô Phán: Vì đọc quá nhiều sách.
Hắc Bạch Vô Thường: Bọn tôi lên nhân gian cũng cần lý do à?
Dưới bài đăng, cư dân mạng hóng chuyện cười ha ha: Cá một đồng âm phủ, bài này chắc chắn không sống nổi qua đêm nay.
Ai ngờ, tận nửa tháng sau, bài đăng vẫn còn sống.
Cư dân mạng: ??? Có nội tình à? Chủ thớt là họ hàng của quản trị viên? Hay là được một trong số các sếp lớn ở trên kia chống lưng?
Sau đó, có người tìm ra thân phận thật của người đăng bài —— chính là Quỷ Vương ở bên cạnh.
Quỷ Vương có thể ăn một lúc mấy trăm con quỷ đó.
Cư dân mạng: ... (Im lặng như gà.)