Lại một lần nữa chết đi sống lại.
Tóm tắt:
Quỷ: "Tôi nghĩ mình sống rồi. Lại nghĩ mình chết rồi."
----
Sau khi vụ án lần này kết thúc, đám Tô Linh có khoảng thời gian vô cùng rảnh rỗi.
Thế là, ai nấy đều bắt đầu phát triển sở thích riêng của mình.
Chẳng hạn, Ngô Phán bận rộn chạy ra chạy vào thư viện mỗi ngày, Thạch Không Táng thì ngày nào cũng hẹn ai đó đi ăn tiệc, hai anh em họ Thường ngồi ở quầy lễ tân, mỗi người cầm một cái máy tính xem phim truyền hình, còn Thịnh Trạch thì dường như rất yêu thích công việc của mình, cưỡi xe điện đi lòng vòng khắp nơi...
Đấy đều là những sở thích vô hại. Nhưng Tiểu Mãn thì khác, sở thích của cô nàng là nấu ăn.
Một ngày nọ, cô quyết định làm bánh quy cho mọi người.
Phòng trà của công ty thực ra là một căn bếp nhỏ gọn, dụng cụ nấu nướng nồi niêu xoong chảo, lò nướng và máy đánh trứng, cần gì có đó.
Sếp Tô xắn tay áo, đích thân hướng dẫn: "Thực ra làm bánh quy rất đơn giản, chỉ cần hai bước. Bước thứ nhất, chuẩn bị bơ, trứng gà, bột mì, đường trắng; bước thứ hai, biến chúng thành bánh quy."
Thịnh Trạch nghe lỏm: ...
Ông chủ, dạy kiểu này thì tiêu chắc, không ổn chút nào đâu!
Mạnh Tiểu Mãn bừng tỉnh: "Tôi hiểu rồi! Sếp yên tâm, tôi nhất định sẽ cho mọi người thưởng thức những chiếc bánh quy ngon nhất!"
Tô Linh gật đầu hài lòng: "Trẻ con dễ dạy."
Mạnh Tiểu Mãn trước tiên làm mềm bơ, sau đó ngẫm nghĩ một chút rồi bắt đầu đánh bằng tay.
"Thật ra tụi mình có máy đánh trứng mà..." Tô Linh vừa mở miệng, nhưng rồi lại nuốt lời vào bụng.
Mạnh Tiểu Mãn cầm công cụ đánh trứng, động tác nhanh như chớp, tay phải thậm chí còn xuất hiện dư ảnh mờ ảo.
— Còn nhanh hơn cả máy đánh trứng tự động nữa.
Nhưng mà...
Tô Linh suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định nhắc nhở: "À này, không cần đánh nhanh thế đâu, tốt nhất là kiểm soát tốc độ tầm mười mấy vòng mỗi phút thôi."
Mạnh Tiểu Mãn chậm rãi ngơ ngác ngẩng đầu: Hả??
Tô Linh nhìn cái đống nhão nhoẹt trước mặt, khóe miệng giật giật: "Thôi, bỏ đường với lòng đỏ trứng vào đi."
"Ok luôn." Mạnh Tiểu Mãn hào hứng lấy hũ đường ra, nhưng lại đứng hình lần nữa: "Cho bao nhiêu?"
Tô Linh nghiêng đầu suy nghĩ: "Ước lượng vừa đủ thôi."
Thế là Mạnh Tiểu Mãn vốc hẳn một nắm lớn đường bột rắc vào hỗn hợp, suy nghĩ một chút rồi lại cho thêm một nắm nữa. Sau đó bắt đầu đổ lòng đỏ trứng vào.
Có điều, khi lọc lòng đỏ trứng, Tiểu Mãn lỡ tay run một cái, không chỉ lòng trắng mà cả vỏ trứng cũng rơi tọt vào trong.
Mạnh Tiểu Mãn và Tô Linh mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
"Chắc... cũng không sao đâu nhỉ?" Mạnh Tiểu Mãn ngập ngừng hỏi.
Tô Linh im lặng một lúc, rồi quyết đoán chuyển sang bước tiếp theo: "Bỏ vào một thìa muối đi."
"Một thìa...?"
Tiểu Mãn nhìn quanh, không tìm thấy muỗng, thế là xòe tay biến ra ngay cái muỗng gỗ đen khổng lồ mà cô thường dùng khi làm Mạnh Bà. Cô nhanh chóng “quẹt quẹt” một phát, cho vào hỗn hợp một "muỗng" muối.
—— Muỗng gỗ đen của Mạnh Bà, dài một mét, rộng nửa mét.
Muỗng to đến nỗi một nồi cũng không chứa nổi!
Mạnh Tiểu Mãn ôm lấy cái "nồi" đầy ắp, chớp mắt tò mò hỏi: "Tiếp theo làm gì nữa đây?"
Tô Linh: "... Rây bột đi."
Mạnh Tiểu Mãn mạnh mẽ bê luôn cả bao bột, tay run lên một cái, bột ào ào đổ hết vào trong hỗn hợp.
Tô Linh cuối cùng cũng tuyệt vọng, che mặt lại, buông xuôi: "Ừm... Phần còn lại cứ tùy hứng mà làm đi."
Mạnh Tiểu Mãn hào hứng đồng ý, cầm cây cán bột, bắt đầu...khuấy bột.
Sự kết hợp của lý thuyết gia Tô Linh và tay nghề đen đủi của Mạnh Tiểu Mãn, dù quá trình hợp tác đầy chông gai nhưng kết quả cuối cùng lại bất ngờ cực kỳ đẹp mắt.
Khi Thịnh Trạch đi ngang qua, nhìn thấy hàng loạt chiếc bánh quy vàng ươm, anh không giấu nổi sự kinh ngạc: "Đây là... do hai người làm?"
Bản năng của một đầu bếp đã chiến thắng nỗi sợ Quỷ Vương, Mạnh Tiểu Mãn phấn khởi mời chào: "Anh thử một miếng đi!"
Thịnh Trạch vừa định từ chối, thì nghe Mạnh Tiểu Mãn lẩm bẩm: "Nói chứ lần này cũng nhờ ông chủ chỉ đạo khéo léo đấy."
Thịnh Trạch lặng lẽ liếc nhìn Tô Linh, rồi chọn một cái bánh quy trông có vẻ ổn nhất từ trong bát, cẩn thận cắn một miếng nhỏ.
"Vị thế nào?" Tô Linh và Mạnh Tiểu Mãn đồng loạt mở to đôi mắt đầy mong đợi, hỏi.
"Khá... ngon đấy." Thịnh Trạch khó khăn nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống.
"Thật không?" Tô Linh lập tức cong cong mắt cười rạng rỡ.
Thịnh Trạch cắn răng, cố gắng làm cho mình trông thật chân thành: "Kết cấu rất độc đáo, vị thì đậm đà, lại còn có nhiều lớp hương vị..."
Vị đậm đà — mùi bơ ngậy đến nỗi gần như tràn ra ngoài.
Nhiều tầng vị – Vị ngọt đến phát ngán của đường, mặn của muối dùng để muối dưa, và vị đắng cháy bên trong dù bên ngoài chưa cháy. Ba hương vị này tựa như những phần riêng biệt, đấu tranh mãnh liệt trên đầu lưỡi tạo nên một màn trình diễn đầy màu sắc.
Hương vị đặc biệt – Không nói quá đâu, hương vị như thế làm sao mà không đặc biệt được?
Tô Linh và Mạnh Tiểu Mãn bị vẻ mặt chân thành của Thịnh Trạch lừa gạt, vui mừng vỗ tay, bê khay bánh đi chia sẻ niềm vui với mọi người.