Chưa Trọn Kiếp Này, Mong Trọn Kiếp Sau

Chương 4 Lời Mời Gọi

Hữu Long kéo chiếc tủ ra, đập vào mắt anh là gương mặt non nớt của một thanh thiếu niên, với vết cắt sâu lộ rõ trên cổ. Máu xung quanh tuy đã được các pháp y trước đó lau sạch sẽ, nhưng khi khô lại nhìn trong rất ghê gớm.

Anh quan sát xung quanh vết thương của cái xác, rồi lại so sánh với bản báo cáo trên tay. Trên đó ghi rất rõ vết cắt dài 27cm, chỉ còn 6cm nữa là đầu cậu ta lìa khỏi cổ.

Nhưng với ánh nhìn của anh, vết cắt này không dài đến độ 27cm mà tầm khoảng 25cm - 22cm. Dù cho đúng hay sai, mỗi người đều có thể trạng khác nhau nên việc đo lường sai anh cũng chẳng để tâm là mấy, chỉ nhiễn nhiên nhìn một lúc mới đóng tủ lại.

Chuyển sang thanh niên kế bên, cậu ta chết vì bị bắn nát sọ. Viên đạn bắn rất chuẩn sát xuyên vào giữa đầu cậu ta, chính xác đến mức chết ngay tức khắc. Điều làm anh chú ý hơn là trên cổ tay và chân cậu ta hằn lên dấu vết rõ ràng do dây thừng để lại. Có lẽ tên hung thủ sợ nạn nhân chạy thoát nên trói cả hai lại rất chặt. Liếc nhìn sang bảng báo cáo, trên đó ghi thanh niên này được phát hiện ở bãi rác sau một đêm, còn bị trói theo kiểu Bɖʂʍ, nhìn trông rất đáng thương và biếи ŧɦái. Có lẽ cậu ấy đã phải trải qua một bi thảm trước khi chết.

Hữu Long đang đắm chìm trong cảnh tượng trước mắt, tập trung vào cái xác nằm trước mặt đến mức không nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến đến gần.

Một thanh niên khoác bộ đồ y sĩ bước gần đến anh, dáng vẻ bình thản. Nhìn thấy Hữu Long đang chăm chú quan sát cái xác, cậu ta bất ngờ lên tiếng:

"Hứng thú sao?"

Hữu Long không tỏ ra bất ngờ bởi sự xuất hiện của người này, trả lời một cách tự nhiên như đã biết từ trước: "Ừ, có gì không?"

"Thấy anh có vẻ quan tâm. Nếu anh rảnh, vẫn có thể tham gia đội pháp y." Cậu ta gợi ý, giọng nói nhẹ nhàng pha chút gợi đòn.

Hữu Long chẳng bận tâm, mắt vẫn dán vào việc mình đang làm, đáp lại một cách hờ hững: "Ừm. Còn gì nữa không?"

Vừa nói, Hữu Long kéo tấm khăn trắng đậy lại lên thi thể, nhẹ nhàng đóng tủ rồi trả nó về vị trí cũ. Anh phủi tay vài cái, sau đó đút tay vào túi quần, ánh mắt sắc bén như viên đạn mà nhìn thẳng vào cậu thanh niên đối diện, giọng nói trầm thấp đầy sự cảnh báo:

"Tôi nhắc anh, đừng tiến quá xa. Anh không có bổn phận đó, hiểu chưa?"

Ánh mắt viên đạn của anh như bắn thẳng vào người thanh niên ấy, nhưng cậu ta không hề tỏ ra sợ hãi. Chỉ nhún vai, giơ hai tay lên như thể hiện sự đầu hàng, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn:

"Haha, Long ca làm tôi sợ đấy. Nhưng anh biết rõ con người tôi mà, không thích đùa quá trớn đâu."

Cậu ta nói xong, lách người sang một bên, nhường đường cho Hữu Long. Không một lời đáp lại, Hữu Long bước ngang qua cậu ta, không thèm liếc nhìn lại một lần. Dáng người cao lớn của anh biến mất sau cánh cửa, để lại sự im lặng lắng đọng trong căn phòng lạnh lẽo.

Cậu thanh niên nhìn theo bóng lưng Hữu Long, đôi mắt thoáng hiện sự hứng thú pha lẫn chút mập mờ. Hắn cúi xuống nhìn cái xác trong tủ, rồi mỉm cười thì thầm với chính mình:

"Thật thú vị..." Vừa dứt lời, cậu ta liếʍ môi vài cái, như thể đang che giấu một cơn thèm khát muốn nuốt trọn Hữu Long.

Một bầu không khí quỷ dị bao trùm cả căn phòng, làm cho những cử chỉ của cậu ta đầy ám muội.