Sau khi trò chuyện một lúc với cục trưởng, Tã Hữu Long gửi lời chào tạm biệt rồi tách ra, mỗi người trở về vị trí của mình.
Trên đường trở về, ánh mắt cậu bất giác lướt qua cánh cửa phòng xác, một sự tò mò khó có thể cưỡng lại trỗi dậy trong lòng cậu, kéo cậu lại gần cánh cửa lạnh lẽo đó. Dù đã xem qua báo cáo, nhưng với kinh nghiệm làm cảnh sát lâu năm, cộng thêm quá quen việc khám nghiệm tử thi khi còn làm pháp y thực tập, Hữu Long biết rằng đôi khi những con chữ không thể diễn tả hết sự thật tàn nhẫn của một vụ án. Cậu cần phải tự mình quan sát để hình dung rõ ràng hơn.
Lúc bước vào phòng xác, luồng khí lạnh buốt lập tức xâm nhập vào cơ thể cậu. Cảm giác lông tơ và cả da gà đều nổi hết lên, không chỉ đến từ nhiệt độ mà còn từ bầu không khí chết chóc này. Cơ thể Hữu Long run nhẹ một chút, bản năng đẩy cậu ra khỏi sự ám ảnh, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà bước tiếp.
Trước mặt cậu là hàng loạt chiếc tủ lạnh được xếp ngay ngắn, mỗi chiếc tủ đều chứa đựng các thi thể của nạn nhân. Dạo bước một lúc, cậu dừng lại trước ngăn số 19, đôi mắt thoáng nhìn lướt qua bảng ghi chép trên bảng tên dán bên ngoài.
"Bảy thi thể, được đánh số từ 19 đến 25." Cậu lẩm bẩm, ánh mắt trầm tư khi tiếp nhận thông tin.
“Riêng hai thi thể của hai thanh niên bị gϊếŧ với dấu hiệu cố ý được đặt trong ngăn 1 và 2, cách biệt hoàn toàn so với các nạn nhân còn lại.”
Vừa nói, cậu vừa mở từ từ từng ngăn ra, mùi sát trùng lẫn với chút hương ẩm mốc bốc lên. Bên trong chứa cơ thể của các thanh niên xấu số nằm bất động, những vết đâm và cắt xé toạc cơ thể không thương tiếc. Hữu Long cúi xuống, tỉ mỉ quan sát từng vết thương, từng dấu tích còn lại trên da thịt.
Theo phán đoán của cậu, những vết đâm quá sâu này thật chất không phải dùng lực khi nạn nhân còn sống hay tấn công vội vàng mà là đâm sau khi nạn nhân đã tử vong. Như thể hung thủ không chỉ muốn gϊếŧ, mà còn dùng những nhát dao này để giải tỏa một áp lực hay nói cách khác là trút giận lên cái xác vô tri, vô hồn.
Xem xét xong, cậu tiến đến thi thể tiếp theo, nét mặt càng lúc càng trầm xuống. Mỗi vết thương đều thể hiện rõ sự căm hận và tàn bạo.
“Chúng bị gϊếŧ... một cách rất có tính toán.”
Lại kiểm tra dấu hiệu của việc phản kháng, nhưng điều mà cậu không nghĩ đến rằng các nạn nhân không có cơ hội chống cự trước khi bị gϊếŧ. Trên cổ và cánh tay đều không có dấu hiệu trầy xước, đơn giản chỉ là tấm thịt bị rạch ra từng lớp trông rất kinh khủng.
Đảo được một vòng nhà xác, Tã Hữu Long đột nhiên nhớ ra còn hai nạn nhân xấu số mà mình chưa xem xét. Cậu ta không vội vàng mà bước nhanh về phía hai chiếc tủ cuối cùng, nơi đặt thi thể của hai thanh niên bị gϊếŧ một cách cố ý.
Đứng trước tủ số 1, Hữu Long liếc nhìn bảng tên trước mặt, ấn tượng đầu tiên là cái tên của nạn nhân này. Vỏn vẹn ba chữ "Tư Đồ Toại" hiện lên khiến cậu khựng lại trong giây lát, một cái tên nghe vừa lạ lẫm, vừa dễ nhớ.
Cái tên lạ lẫm cũng khiến cậu tò mò xem người này chết như thế nào, trên bảng ghi rất rõ: “Nạn nhân bị cắt gần đứt cổ, dây thanh quản cùng ống thở hoàn toàn đứt đoạn, trực tiếp tước đi mạng sống của cậu thiếu niên.”
Đặt biệt hơn câu ta chỉ mới 18 tuổi, độ tuổi thanh tuân tươi sáng nhưng phải đón nhận cái chết vô cùng nghiệt ngã. Như những thi thể trước đều không có dấu hiệu phản kháng hay chống cự nào.