Chưa Trọn Kiếp Này, Mong Trọn Kiếp Sau

Chương 2 Dần Hé Lộ

Tin tức về vụ thảm sát nhanh chóng được lan truyền khắp mạng xã hội, điều này đã khiến người dân hoang mang lo lắng cho sự an nguy của bản thân và gia đình. Những bình luận đầy sự hoảng sợ, những chia sẻ không ngừng đổ về làm dấy lên nỗi lo lắng lan rộng khắp mọi nơi.

Còn đối với gia đình của sáu, bảy thanh niên xấu số kia, nỗi đau mất mát như một lưỡi dao cứa sâu vào lòng họ. Người cha bật khóc trong đau đớn, không thể tin nổi sự thật, người mẹ suy sụp, ngất xỉu ngay khi vừa nghe tin dữ.

Hiện tại, cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra và xét nghiệm tử thi, nên chưa thể trả thi thể về cho gia đình. Sự chờ đợi đầy đau khổ và bế tắc bao trùm lên những người thân.

___

Ngược lại với cảnh tượng đau buồn ngoài kia, trong một căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô phía nam thành phố, tiếng cười nói rộn ràng vang lên khắp nơi. Giữa bầu không khí đau thương đang bao trùm toàn thành phố, nơi đây lại tràn ngập niềm vui, như thể vừa giành chiến thắng lớn từ một dự án đầy tham vọng.

Ở sảnh chính, một người đàn ông cao to ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa xa hoa. Trước mặt hắn là một chiếc TV cỡ lớn đang chiếu lại cảnh tượng kinh hoàng. Trên đó, một thanh niên gầy gò với con dao sắc nhọn trong tay liên tục đâm thẳng xuống cơ thể một ai đó, mỗi nhát dao hạ xuống, máu tươi bắn tung tóe nhuốm đỏ cả người thanh niên. Xung quanh là năm, sáu cái xác khác, nằm la liệt với vết thương y hệt.

Nhìn cảnh tượng tàn bạo đó, người đàn ông chỉ cười, vẻ thỏa mãn lộ rõ trên khuôn mặt. Ánh mắt hắn long lên vì phấn khích. Hai tay hắn đan vào nhau, dựa lưng thoải mái ra sau, rồi bật cười lớn:

"Haha... Quả là hay ho, tên nhóc này thật thú vị." Hắn nói, liếʍ môi một cách đầy dâʍ ɖu͙©.

"Thật đáng trân trọng khi có sở thích như thế này... Nhưng..." Hắn nhếch môi, ánh mắt chợt lóe lên vẻ tiếc nuối.

"Lỡ tay gϊếŧ nó rồi, thì làm sao đây?" Hắn buông lời, giọng điệu đầy sự hối tiếc giả tạo.

"Nhưng thôi, đành vậy. Ai bảo nó không chịu làm cún ngoan.”

Hắn đắc ý chưa được bao lâu, từ bên ngoài đột ngột xông vào một thanh niên mặc vest đen cùng với gương mặt hốt hoảng, mồ hôi chảy ròng ròng, bước chân gấp gáp như thể vừa trải qua chuyện gì kinh hoàng lắm.

“Đại... đại ca...” hắn lắp bắp, giọng run rẩy nói.

“Chuyện gì mà mày hấp tấp đến vậy?” Người đàn ông ngồi trên ghế nhíu mày, giọng điệu tỏ rõ sự không hài lòng.

“D-dạ, cái xác... cái xác bị đám người cảnh sát đem về trụ sở rồi...”

“Là chuyện đó à.” hắn bật cười khinh khỉnh, ánh mắt tràn đầy ghê tởm.

“Không sao, bọn nó cũng chẳng biết được gì đâu.”

Vừa dứt lời, hắn phất tay ra hiệu, tên đàn em đứng bên cạnh lập tức hiểu ý, móc từ trong hộp ra một điếu xì gà, đốt lên rồi cung kính đưa cho hắn.

Hắn rít một hơi thật sâu, nhả ra làn khói trắng cuộn tròn theo từng nhịp thở. Giữa làn khói ấy, gương mặt hắn hiện ra rất mờ ảo, vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo như một ác quỷ đội lốt người. Đôi mắt lấp ló qua màn khói khiến hắn trông đầy tà khí, như thể đang khoác lên mình một chiếc mặt nạ biếи ŧɦái, ẩn sau đó là sự tàn bạo vô hạn.

___

18h30 tối.

Tại trụ sở cảnh sát thành phố Nguyệt Quang Đô, không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi. Tất thảy các nhân viên đều đang bận rộn xử lý hậu quả từ vụ án mạng liên hoàn kia, từng tài liệu, từng báo cáo dồn dập đổ về, ghi lại những cái chết đầy tàn nhẫn của 9 nạn nhân.

Trong số đó, có 7 thi thể là những học sinh còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Chúng đều bị đâm dã man, các vết thương chí mạng khắp người, hai thi thể còn lại là của hai thanh niên. Một người khoảng 17 tuổi, cao 1m75, chưa xác nhận được danh tính, chết vì phát đạn bắn thẳng vào sọ. Người kia khoảng 18 tuổi, cao 1m70, cũng chưa rõ danh tính, bị cứa ngay cổ khiến dây thanh quản đứt lìa, chết ngay tại chỗ.

Ngồi sau bàn làm việc trong phòng, cục trưởng Cục Cảnh sát lặng lẽ lật từng hồ sơ nạn nhân. Gương mặt ông nặng trĩu ưu tư, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi. Mỗi trang giấy mở ra, hình ảnh những người trẻ tuổi bị tước đoạt mạng sống lại hiện rõ trước mắt khiến ông không khỏi lắc đầu, lòng nặng trĩu một nỗi buồn khó tả.

“Một đêm... lại chết nhiều người đến thế.” ông thầm nghĩ, cảm giác như sức nặng của những tờ hồ sơ trên tay càng ngày càng lớn, đè nặng lên tâm trí của mình.

Những mầm non của tương lai, những thanh thiếu niên còn chưa kịp nếm trải hết cuộc đời, đã phải ra đi vì những tội ác không thể dung thứ.

Đúng lúc đó, Tã Hữu Long, một trong những trinh sát viên kỳ cựu của đội đi ngang qua thấy cục trưởng ngồi bất động, khuôn mặt đăm chiêu như mất hồn, anh liền tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai ông.

“Cục trưởng, anh sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Giọng Hữu Long đầy quan tâm, khuôn mặt thoáng chút lo lắng.

Cục trưởng khẽ giật mình khi cảm nhận cái vỗ vai bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay sang đáp lại với một nụ cười mệt mỏi.

"Không sao đâu, chỉ là cảm thấy không vui thôi... Một đêm lại mất nhiều mạng người đến vậy, mà còn là những đứa trẻ. Đáng lẽ ra chúng phải còn cả tương lai phía trước.”

Ánh mắt ông trở nên xa xăm, bàn tay nặng nề khép lại hồ sơ trước mặt. Ông thở dài, tiếng thở như kéo dài cả nỗi chán chường và bất lực.

“Những kẻ đứng sau chuyện này thật quá tàn nhẫn. Long à, chúng ta phải tìm ra hung thủ nhanh nhất có thể.”

Hữu Long gật đầu.

“Vâng, cục trưởng. Chúng tôi sẽ không bỏ sót manh mối nào. Tất cả đang dồn lực vào vụ này. Chúng ta sẽ đưa kẻ ác ra ánh sáng.”

Bầu không khí giữa hai người trở nên nặng nề hơn, nhưng sự quyết tâm rõ ràng đã lấp đầy khoảng lặng. Trong lúc bóng tối của tội ác đang bao phủ, họ biết rằng mình không được phép dừng lại, không được phép yếu lòng. Chỉ có sự kiên trì, quyết tâm và công lý mới có thể trả lại công bằng cho những người đã khuất.