Chưa Trọn Kiếp Này, Mong Trọn Kiếp Sau

Chương 1 Án Mạng

“Chết rồi à?”

Hắn hỏi với chất giọng khàn đặt, tay vô thức rút điếu thuốc từ túi áo ra, châm lửa, rít một hơi thật sâu.

“Phù, vậy cũng tốt, không còn vướng bận gì nữa.”

Làn khói trắng mờ ảo bao quanh, vây kín lấy gương mặt hắn, tựa như che phủ đi nỗi u buồn sâu thẳm trong đáy mắt.

Bỗng dưng, hắn phá lên cười, âm thanh vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng.

“Haha, Trương Chu Vĩnh. Ngươi có thấy chuyện này tốt không? Ta giúp ngươi một bước rồi, bước cuối… ngươi tự mình đi đi, không giúp ngươi nữa.”

Nói gần hết câu, hai hàng lệ bất ngờ tuôn rơi từ khóe mắt hắn. Nhưng trên môi vẫn giữ một nụ cười kiêu ngạo, như thể sự khinh miệt và châm biếm đã hòa quyện thành một.

“Sáng mai, hắn sẽ đến tìm. Tạm biệt.”

Hắn xoay người bước đi, để lại một khoảng không tĩnh lặng, như thể tất cả những gì vừa nói chỉ là một trò đùa giữa hai kẻ từng là bạn. Tiếng bước chân lộp cộp vang vọng khắp không gian mù mịt, âm thanh của kẻ cô độc, không một ai thấu hiểu, không một ai thỏa mãn.

___

Sáng ngày mười bảy, quảng trường trung tâm thương mại Bạch Mộng trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Dưới ánh sáng chói lòa của màn ảnh quảng cáo khổng lồ, một bảng tin gây chấn động xuất hiện thu hút sự chú ý của hàng trăm người qua lại.

“Kính thưa quý vị, chúng tôi xin trân trọng thông báo về vụ án 375 tại hẻm X. Cảnh sát tuần tra đã phát hiện một xác thanh niên khoảng 17 tuổi bị bắn chết,0 nằm bất động trong một góc khuất. Qua điều tra, tài sản trên người nạn nhân không bị lấy đi. Kết quả xét nghiệm cho thấy không có dấu hiệu xâm hại hay ngược đãi. Điều này dẫn đến giả thuyết đây có thể là một vụ gϊếŧ người vì hận thù...”

Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên đều đặn, nhưng phía dưới không khí lại trở nên căng thẳng. Những ánh mắt hoang mang, những tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.

Bản tin chưa được đọc hết thì trợ lý của người dẫn chương trình bước đến bên cạnh, lặng lẽ đưa cho cô một tờ giấy kèm theo vài lời thì thầm vào tai. Gương mặt người dẫn thoáng hiện lên nét kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sắp xếp lại tập bản thảo trong tay. Sau vài cái ho nhẹ, cô tiếp tục với giọng nghiêm trọng hơn:

“Mới đây, chúng tôi vừa nhận được thêm một thông tin nóng liên quan đến một vụ án mạng. Ở khu hẻm D thuộc phố Hoa, người dân xung quanh phát hiện một mùi thịt thối rữa vô cùng nồng nặc. Khi lần theo nguồn gốc, họ phát hiện ra trong một căn nhà hoang đã bị bỏ trống, trong đó chứa từ sáu đến bảy thi thể. Theo kết quả khám nghiệm ban đầu, các thi thể này đều là những học sinh cá biệt của trường D. Vụ này chúng tôi xin liệt kê vào danh sách các vụ thảm sát…”

Không gian như đọng lại sau những lời nói của cô, người nghe không khỏi rùng mình trước sự man rợ của vụ việc. Không ai ngờ rằng, chỉ trong một buổi sáng thôi đã phát hiện những dấu hiệu của một vụ thảm sát kinh hoàng đã được phơi bày.

Khung cảnh tấp nập của quảng trường bỗng chốc trở nên ngột ngạt, từng tiếng thở dồn dập, ánh mắt người qua lại ngập tràn hoang mang, như thể bầu không khí đã bị phủ đầy bởi sự u ám và nỗi kinh hãi không lời.