Chưa Trọn Kiếp Này, Mong Trọn Kiếp Sau

Chương 5 Cuộc Gọi

Bước ra khỏi nhà xác, bầu trời lúc này đã khoác lên mình một màn đen kịt, anh vốn chẳng ưa việc đi lại vào ban đêm, nên quyết định sẽ nghỉ lại phòng trong cục cảnh sát.

Anh thong thả bước đi với điệu bộ không một chút gì gấp gáp.

Cái lạnh nhẹ của màn đêm dễ chịu hơn hẳn so với cái nóng bức ngột ngạt ban ngày, khiến Hữu Long cảm thấy thư thái, không khí mát mẻ, thoang thoảng mùi ẩm ướt của cỏ cây và gió thoáng nhẹ, mang đến một cảm giác bình yên kỳ lạ. Ánh đèn đường loe lói soi rọi từng bước chân, kéo dài bóng dáng anh giữa con đường tĩnh mịch.

Sau khi đi dạo một vòng quanh cục, rồi mới trở về phòng nghỉ. Cậu rút chìa khóa từ túi quần ra, mở cửa, rồi nhanh chóng bước chân vào trong.

Vừa đóng cửa lại, Hữu Long thả mình xuống giường một cách tự do, như thể mọi sức nặng trên đôi vai cuối cùng cũng được buông bỏ. Cả ngày trời với những công việc mệt mỏi giờ đây mới để lại cảm giác nặng trĩu trong từng thớ cơ.

Lưng chạm vào nệm êm, anh khẽ nhắm mắt, hơi thở đều dần, tận hưởng phút giây thư giãn hiếm hoi giữa những ngày căng thẳng và tất bật. Không gian yên tĩnh trong phòng như vỗ về anh, giúp cơ thể anh từ từ thả lỏng hoàn toàn.

Nằm được năm phút, Hữu Long bất ngờ bật dậy, đưa tay xoa đầu vài cái. Nằm không được lâu, nên đầu anh đau như búa bổ.

“Hazz, mệt quá.” Nói xong, gương mặt cậu lộ rõ vẻ khó chịu, cau có.

Ngồi đấy thêm một lát, cơn đau đầu bắt đầu suy giảm, nhưng cảm giác bứt rứt trong người khiến cậu không thể nào tiếp tục nghỉ ngơi. Không còn cách nào khác, cậu liền đứng dậy, với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn rồi đi thẳng vào phòng tắm. Ít nhất là hơi nước lạnh sẽ giúp cậu giải tỏa sự mệt mỏi, cũng một phần nào xua tan những áp lực trong đầu.

Bước vào phòng tắm, Hữu Long nhanh chóng cởi bỏ áo, tiện tay quăng nó vào góc sàn. Tay còn lại vặn nhẹ vòi sen, một dòng nước lạnh lập tức tuôn xuống chảy khắp cơ thể. Vì chênh lệch nhiệt độ khiến anh có cảm giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ các giác quan, bắt buộc phải rùng mình một cái.

Đứng được một lúc, anh với lấy chai dầu gội, đổ ra lòng bàn tay một lượng vừa đủ, hứng thêm chút nước, tạo bọt rồi bắt đầu xoa lên tóc. Những dòng bọt trắng hòa vào làn nước chảy xuống khắp người anh, đôi mắt nhắm nghiền lại dù tay vẫn đang xoa nắn tóc.

Xong khâu gội đầu, anh định cởi luôn cái quần đang mặc thì bất chợt chiếc điện thoại đặt ở góc phòng bắt đầu reo lên.

“Gì nữa đây?” Anh nhướng mày, có chút khó chịu.

Liếc mắt nhìn qua màn hình, dòng chữ "Hồng Sơn - Hồng Sơn Mộng" hiện ra. Thấy cái tên ấy anh tặc lưỡi một cái, rồi vội tắt vòi sen, lau tay qua loa trước khi cầm điện thoại lên nghe.

“Nói đi.” Hữu Long vừa bắt máy, giọng đã đầy khó chịu, rõ ràng không có chút thiện chí nào.

“Làm sao thế? Có ai chọc cậu à mà khó ở vậy?”

“Ừ, gặp vài chuyện không vui. Cứ nói thẳng vấn đề đi.”

“Tôi vừa xem cho cậu một quẻ, sợi tơ hồng của cậu đang nối với một cái xác.”

“Gì? Có biết tên không?”

“Không, nhưng có vài đặc điểm cần cậu xác nhận. Rảnh thì qua tôi liền nhé.”

“Được, mười phút nữa.” Dứt câu, anh cúp máy cái rụp, không cho Hồng Sơn cơ hội nói thêm lời nào.

Quay lại với việc dang dở, Tã Hữu Long nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần trên người, quăng nó vào góc phòng. Anh với tay lấy chiếc khăn tắm treo sẵn trên giá, quấn vội ngang hông. Nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm, Hữu Long lục tìm một bộ đồ đơn giản rồi mặc vào. Vì quá gấp gáp, chiếc khăn trông như sắp bung ra.