Sự Mê Hoặc Chết Người

Chương 12: Gấu con biết đánh người

Hai người nói chuyện một lúc trong phòng làm việc. Lê Hiên nhìn đồng hồ, đã gần một giờ trưa. Trần Kiến dập đầu thuốc vào gạt tàn, cầm áo khoác đứng dậy, cất bước qua phòng khách bên cạnh.

Hạ Nam ngồi im thít trên ghế, tay đặt lên đầu gối, lưng thẳng như cột, dáng vẻ thành thật nghe lời. Trần Kiến đẩy cửa đi vào thì thấy cảnh này.

Cô gái mặc áo len dài tay màu nâu nhạt, quần thun rộng màu cà phê, bên ngoài khoác thêm áo hoodie đội mũ; tất trắng, giày thể thao và ba lô học sinh. Trần Kiến khoanh tay trước ngực, chợt nhớ lại lần đầu gặp Hạ Nam, cách ăn mặc chẳng khác bây giờ. Từ đầu đến chân đều kín mít, như cục bông trắng tròn xoe, vừa nhỏ vừa mềm.

Trong mắt Trần Kiến, hình ảnh này rất buồn cười. Cháu gái Hạ Quân Thành giống như con gấu con vậy. Cảm tưởng anh chẳng cần dùng nhiều sức, vặn cổ một cái là chết ngay. Hạ Quân Thành cũng thật can đảm, dám đưa con nhóc này đến địa bàn của anh.

Tiếng bước chân truyền đến phá vỡ sự yên lặng trong phòng. Hạ Nam giật mình, ngập ngừng quay đầu lại. Khi thấy anh, gương mặt cô liền đỏ bừng như phát sốt, cảm giác xấu hổ không thôi.

Trần Kiến thản nhiên ngồi xuống ghế, vị trí vừa đối diện với cô. Việc đầu tiên anh làm khi bước vào phòng là kiểm tra cặp l*иg đựng cơm trên bàn. Hạ Nam nhìn anh chăm chú, không dám hó hé một chữ.

“Còn nhìn nữa tròng mắt sẽ rớt ra ngoài.” Dù không ngẩng đầu Trần Kiến vẫn dễ dàng cảm giác được ánh mắt đang hướng về mình.

Đây không phải lần đầu tiên, thỉnh thoảng con nhóc này lại hay nhìn anh như vậy. Cái nhìn trực tiếp, không quanh co, bộc lộ rõ sự tò mò. Trần Kiến vốn không để ý đến, nhưng nhiều lần lặp lại vẫn sẽ thấy phiền.

Nhận ra thái độ hơi khó chịu của anh, Hạ Nam nhanh chóng rũ mắt.

Bữa trưa đã đặt gọn trên bàn, Trần Kiến bắt đầu cầm đũa lên. Cô chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo, chính xác đều là những món anh yêu cầu, có nước trà lạnh đựng riêng trong bình, đồ ăn mang đến vẫn giữ được độ ấm vừa vặn.

Trần Kiến vừa mới vận động xong tất nhiên sẽ thấy đói bụng. Hạ Nam không làm phiền anh dùng bữa, ngồi im lặng một bên với cốc nước trên tay.

“Cháu gái nhỏ, lúc nãy đã thấy gì trong phòng làm việc?” Trần Kiến gắp một đũa trứng rán, bình tĩnh cất giọng. Khi ấy, mắt anh còn chẳng nhìn lên.

“Khụ!” Câu hỏi đến quá bất ngờ, Hạ Nam không thể lường trước. Cô bất cẩn bị sặc nước, phải bụm miệng ho liên tục.

Ý cười thoáng qua khóe mắt, Trần Kiến tỏ vẻ kiên nhẫn. Anh nhàn nhã ăn từng muỗng cơm, muốn đợi xem cô sẽ trả lời thế nào.

Nói dối hay sẽ lấp liếʍ cho qua chuyện?

Ngoài dự đoán, Hạ Nam lại gật đầu thừa nhận: “Cái gì cũng thấy hết.”

Trần Kiến nhai cơm trong miệng, nét mặt hơi cứng lại, hiển nhiên là cảm thấy bất ngờ.

“Cũng thẳng thắn quá nhỉ? Không tính nói dối sao?”

“Thành thật vẫn tốt hơn ạ…”

Hạ Nam không giỏi nói dối, bản thân cô vẫn luôn biết điều đó. Trong trường hợp này thấy sao thì nói vậy, không muốn lừa gạt bất kì ai.

Trần Kiến không lên tiếng. Anh cúi đầu, đôi đũa trên tay tiếp tục gắp đồ ăn. Lúc này, mọi sự tập trung của anh đều đổ dồn lên miếng thịt mọng nước. Hạ Nam nhẹ nhõm trong lòng, dù sao cũng là chuyện tế nhị, chắc hẳn chú Kiến sẽ không hỏi đến nữa.

Nhưng rồi, cô bàng hoàng nhận ra, không thể xem thường cái tính thích bỡn cợt của Trần Kiến. Bản thân anh không hề biết thế nào là giới hạn nên đặt ra giữa người với người.

Xử lí xong phần đồ ăn trưa, Trần Kiến thư thả dựa vào lưng ghế, rút khăn giấy ướt trên bàn lau miệng. Anh duỗi thẳng hai chân, chống khuỷu tay vào cái gối tựa bên cạnh, khóe môi chậm rãi cong lên.

“Cháu gái nhỏ đã thấy cái gì? Kể chú Kiến nghe xem.”

“Làm sao mà… nói, nói được ạ…”

Gương mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc, Hạ Nam mở to cặp mắt ngơ ngác, giọng nói trở nên hoảng loạn.

Trần Kiến thản nhiên bật cười: “Chuyện người lớn vẫn hay làm, có gì mà không nói được?”

Anh liếʍ nhẹ khóe môi, ánh mắt ranh mãnh: “Cháu có thấy được cảnh tôi làʍ t̠ìиɦ với cô gái trong phòng không? Chà, hay là chỉ thấy được cảnh cô gái đó quỳ gối xuống khẩu giao cho tôi?”

Hạ Nam run bần bật hai vai, vành mắt, chóp mũi đều đỏ hoe.

Trần Kiến tiếp tục giở giọng ngả ngớn: “Chú Kiến có một cây xúc xích rất dài, cô gái đó rất thích ăn, ngày nào cũng chạy đến đây chủ động mở ra hai chân…”

Chỉ toàn những lời ô uế thô tục, Hạ Nam không thể nghe nổi nữa. Cô đứng bật dậy, ôm chặt ba lô trong lòng, toan chạy ra ngoài.

Trần Kiến bắt lấy cổ tay cô rồi kéo lại.

Hạ Nam cố gắng giãy giụa: “Buông ra! Cháu phải về nhà!”

Trần Kiến nghiêng đầu nhìn cô: “Mới đó đã khóc rồi à? Tôi chỉ đùa thôi mà.”

Hạ Nam dụi mắt nức nở: “Cháu muốn về nhà! Ngay bây giờ!”

Trần Kiến nhìn xuống cổ tay mảnh mai của cô, không nhịn được dùng sức bóp trong lòng bàn tay, xúc cảm mềm mại bên dưới làm anh ngẩn ngơ một hồi.

Hạ Nam thật sự rất tức giận, nước mắt giàn giụa trên mặt, âm thanh run rẩy yếu ớt. Cô dứt khoát giơ ba lô đánh vào người anh.

Lần đầu tiên cô để lộ dáng vẻ hung hăng ở trước mặt anh. Càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng. Hạ Nam vừa ấm ức bật khóc vừa vung tay đánh thật mạnh. Trần Kiến không hề né tránh, sức lực đấm người của cô chẳng khác nào mèo cào, anh chẳng để vào mắt.

“Chú còn như vậy nữa… cháu sẽ mách lại với chú Tư!”

Ông chú già xấu xa! Chú Tư của cô sẽ tẩn anh một trận!

Nhắc đến Hạ Quân Thành, Trần Kiến lập tức buông tay. Nhân cơ hội đó, Hạ Nam nhanh chân chạy ra ngoài.

Trong phòng, Trần Kiến vuốt ve đầu ngón tay của mình, không biết có phải do ảo giác mà anh lại ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào còn lưu lại.

Giống như mùi vỏ bưởi tươi, vừa ngọt vừa thơm.

Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Trần Kiến không khỏi cười nhạt, thì ra con gấu nhỏ cũng biết tức giận, còn biết đánh người.

À, biết cả trò dọa dẫm nữa.

Anh trầm tư xoa cằm, trêu chọc con nhóc này cũng vui đấy chứ! Khoảnh khắc thấy đôi mắt đỏ hoe đầy vẻ ấm ức ấy, chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Sau đó, Trần Kiến phát hiện ra thú vui mới của mình, chọc gấu con khóc.