Sự Mê Hoặc Chết Người

Chương 11: Chuyện người lớn, thấy nhiều là quen thôi

Sau ba mươi phút đứng chờ ngoài hành lang, Lê Hiên tiến đến gõ cửa phòng làm việc của Trần Kiến.

“Vào đi.” Bên trong truyền đến giọng nói lười nhác như vừa mới ngủ dậy.

Lê Hiên đẩy cửa bước vào, ánh mắt kín đáo đảo nhẹ một vòng trong phòng. Máy điều hòa vặn ở chế độ cao nhất, rèm cửa kéo thấp xuống một nửa, ánh sáng yếu ớt xuyên qua mặt kính thủy tinh, trong không khí dễ chịu không có mùi gì lạ khó ngửi, xem ra đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Tiếng bước chân khoan thai, chậm rãi. Đôi giày da bóng bẩy đạp lên sàn nhà lót gạch đá cẩm thạch. Áo sơ mi trắng nho nhã, cổ tay áo cởi xuống một chiếc cúc, quần tây dài phẳng phiu, ngay ngắn. Lê Hiên đứng dựa vào cạnh bàn, mở bao thuốc lá rút một điếu.

Anh dùng que diêm châm lửa, một sợi khói mỏng bốc lên, vấn vít giữa đầu ngón tay.

Hãng cao cấp của Nhật. Giá tiền ngang bằng một bữa cơm đắt đỏ tại nhà hàng năm sao.

Người phụ nữ ngồi dặm lại lớp trang điểm nhẹ, đuôi mắt hơi xếch lên, xuýt xoa vài tiếng cảm thán trong lòng. Đúng là kẻ có tiền, đến một điếu thuốc dưới ngón tay cũng phải nói lên giá trị.

Cô ta nghiêng người dựa vào tay vịn ghế, đôi mắt lả lơi gần như dán chặt lên người Lê Hiên. Vẻ ngoài phong nhã của anh luôn có sức hút đặc biệt với phái nữ, bất kể bản chất thật của con người này là gì, các cô gái vẫn sẵn sàng lao vào như loài thiêu thân.

Trần Kiến cũng có sức hút hấp dẫn chẳng hề thua kém, thậm chí còn là thứ nguy hiểm nhất. Sự hoang dại mạnh mẽ cùng bản chất phóng túng lõi đời của anh khiến không ít phụ nữ đem lòng si mê. Họ ngây dại một lòng một dạ, cố chấp thương nhớ quên cả lối về.

“Người đã đến rồi, đang ở phòng khách bên cạnh.” Từ đầu đến cuối, Lê Hiên chẳng buồn liếc nhìn cô gái xinh đẹp trong phòng. Sự chú ý của anh luôn đặt lên người Trần Kiến.

Con sói hoang vừa được ăn no, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn.

Trần Kiến khẽ “Ừa” một tiếng, giọng điệu nhạt nhẽo. Anh ngồi thẳng người cài lại cúc áo sơ mi, cử chỉ nhẹ nhàng thong thả. Hai chân tùy ý gác lên mặt bàn, tay anh vuốt nhẹ chiếc bật lửa kim loại.

Ông chủ Kiến là người hào phóng rộng rãi, cảm thấy hài lòng về lần phục vụ hôm nay, ném thẳng một xấp tiền lên bàn, xem như là phần thưởng.

“Cảm ơn anh Kiến!” Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy, ước lượng trong lòng bàn tay, cẩn thận đếm lại từng tờ một, sau đó nhét thẳng vào khe ngực sâu.

Gần bốn mươi tờ, nhiều hơn những lần trước, xem ra hôm nay anh Kiến có tâm trạng rất tốt, sức lực cũng đặc biệt kéo dài, khi nãy giày vò cô ta đến bủn rủn người, bên dưới vẫn còn cảm giác đau nhức.

Người phụ nữ rời ánh mắt sang Lê Hiên, xoay gót chân bước đến chỗ anh, chiếc váy ngắn bó sát tôn lên đường cong gợi cảm.

Cô ta liếʍ khóe môi, chủ động móc ngón tay vào cổ áo của anh, lời nói lấp lửng mời gọi: “Anh Hiên, cũng lâu lắm rồi em chưa được phục vụ anh. Hay là hôm nay…”

Cô ta từng lên giường với Lê Hiên một lần, kinh nghiệm dày dặn của người đàn ông này tuyệt nhiên không thua kém Trần Kiến, hơn nữa còn rất biết cách chơi. Nhớ lại cảnh tượng ướŧ áŧ ngày đó, trong lòng cô ta ngứa ngáy, miệng lưỡi khô khốc, cảm giác người mình nóng ran.

Lê Hiên không có hứng thú với sự mời gọi này. Anh gỡ ra ngón tay trên cổ áo, nét mặt rất đỗi lạnh nhạt: “Cô đi được rồi.”

Vậy là bị từ chối, phũ phàng thật! Cô ta hờn dỗi bĩu môi, song không dám tiếp tục lởn vởn làm phiền, cầm chiếc túi xách đắt tiền lên rồi thủng thẳng bước ra ngoài.

Lê Hiên búng tàn thuốc vào gạt tàn: “Dạo này chú đổi khẩu vị rồi sao? Thế mà lại thích ăn cơm nhà.”

Khi nãy trong thang máy, Hạ Nam nhắc đến việc mang cơm cho Trần Kiến, đây là yêu cầu của anh. Lê Hiên hơi ngạc nhiên, không biết Trần Kiến lại giở chứng gì.

Trần Kiến lấy bao thuốc lá trên bàn, không trả lời. Bản thân anh cũng chẳng biết mình bị làm sao. Có thể giống như lời của Lê Hiên, chuyện ăn uống khó nói, khẩu vị mỗi người thi thoảng sẽ thay đổi.

Kể ra cũng lạ lắm, những món Hạ Nam nấu cho anh chẳng phải cao lương mĩ vị đặc biệt, đến hương vị cũng không tính là nổi bật. Nhưng cố tình Trần Kiến lại thấy ngon miệng, sau mỗi bữa cơm ở nhà, anh luôn có cảm giác thỏa mãn kì lạ.

Đầu bếp làm việc trong tòa nhà này đều là những người có danh tiếng trong nghề. Với mức lương trên trời, bọn họ luôn cố gắng làm hài lòng các vị khách khó tính. Người bước chân vào đây không chỉ biết mỗi việc vung tiền vào sòng bạc. Chung quy, kẻ có tiền luôn biết cách hưởng thụ, nhấm nháp rượu ngon xa xỉ, thưởng thức những bữa cơm có giá trị.

Trước đây Trần Kiến vẫn hay ăn cơm ở nơi làm việc, chưa từng kén cá chọn canh. Nhưng bây giờ anh lại chẳng buồn động đũa, dù ăn món nào cũng thấy không vừa ý.

Thỉnh thoảng Trần Kiến lại suy nghĩ, có khi nào mấy gã đầu bếp anh thuê về đây đã thụt lùi tay nghề rồi không? Chậc, còn chẳng bằng một chén thịt kho con nhóc nấu cho anh.

Thấy Trần Kiến có vẻ thất thần, Lê Hiên cố ý nhắc nhở: “Sau này làm việc riêng tư trong phòng thì nên khóa cửa cẩn thận. Lúc nãy Hạ Nam đã đứng bên ngoài, thấy hết cả rồi. Nói thật là tôi ngại thay cho chú.”

Đây là thói quen xấu của anh, bất kể làm việc gì cũng không thích đóng cửa phòng.

Trần Kiến không quá để tâm: “Chuyện người lớn, thấy nhiều là quen thôi.”

Từ trước đến nay, Trần Kiến đã quen thói sống buông thả, không biết thế nào là ngại ngùng, nói thẳng ra da mặt rất dày.

Nếu anh không ngại, thì người ngại sẽ là kẻ khác.

Mà người ngại ở đây là cô bé Hạ Nam tội nghiệp.