Hạ Nam chưa từng hỏi đến công việc của Trần Kiến, bản thân anh cũng chưa một lần nhắc đến việc này với cô. Hai người chung sống hòa thuận, không tò mò chuyện riêng tư của đối phương, giới hạn vạch ra rõ ràng, cả anh và cô đều hài lòng.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn lễ phép, thích nghi hoàn cảnh mới rất tốt, làm việc còn chu toàn cẩn thận, Trần Kiến không hề lo lắng cô sẽ mang đến phiền phức cho mình.
Vỏn vẹn một tuần, số lần Hạ Nam xuống bếp càng lúc càng nhiều. Cô chẳng ngờ được, những bữa cơm thường ngày chỉ đơn giản vài món chay mặn lại được lòng Trần Kiến. Một ngày ba bữa chưa bao giờ vắng mặt. Ăn xong thì người lười biếng nằm ườn trên ghế sô pha phòng khách, không hút thuốc thì cũng uống bia. Sức ăn của anh đặc biệt khỏe, một nồi cơm vẫn không đủ, Hạ Nam luôn phải bận rộn trong bếp.
Chú Tư bảo cô đến nhà Trần Kiến làm khách, mười ngón tay không cần động đậy, trong sinh hoạt thường ngày cô chỉ cần tập trung vào việc học hành và nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ, Hạ Nam lại thấy mình đến đây làm giúp việc thì đúng hơn, không hề có cảm giác an nhàn thoải mái như lời chú Tư đã nói.
Mười một giờ trưa, Trần Kiến gọi điện về nhà, dặn dò Hạ Nam chuẩn bị cơm mang đến phòng làm việc cho anh. Phải là món thịt kho trứng, đậu đũa xào thịt bò và trứng rán.
Sau khi cúp máy, Trần Kiến gửi địa chỉ cụ thể qua tin nhắn, Hạ Nam xem xong thì nhận ra khu tòa nhà cao tầng màu trắng mình từng đến một lần, đó là nơi cô đã gặp anh lần đầu.
Thình lình, hình ảnh về gã đàn ông khắp người toàn máu me ấy xuất hiện trong tâm trí của cô, cả khoảnh khắc âm u gã ta bị kéo vào trong tòa nhà, tiếng la hét thảm thiết như muốn xé toạc bầu trời. Hạ Nam giật mình, tay chân lạnh toát, không dám nhớ lại cảnh tượng đáng sợ vào ngày hôm đó.
Trong một phút hoảng hốt, cô đã nghĩ rằng, hẳn là Trần Kiến cũng không hi vọng cô nhắc đến việc này…
Tốt nhất là nên giấu kín trong lòng, giữ chặt đến chết mới thôi.
Hai tiếng sau, Hạ Nam mang cặp l*иg đựng cơm xuống dưới nhà. Đứng bên ven đường vắng vẻ, cô dùng ứng dụng hỗ trợ trên điện thoại để đặt xe.
Đến tòa nhà cao tầng, Hạ Nam gọi cho Trần Kiến, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên âm thanh đổ chuông, đợi mãi vẫn không có người nhấc máy trả lời. Khẽ thở dài, Hạ Nam đành phải vào danh bạ tìm số của Lê Hiên, nhờ anh giúp đỡ.
Không để cô đứng chờ lâu, vài phút sau, Lê Hiên xuất hiện dưới đại sảnh tòa nhà. Anh dẫn cô vào thang máy, phòng làm việc của Trần Kiến nằm ở tầng chín.
Hạ Nam cất điện thoại vào ba lô: “Cảm ơn chú Lê Hiên. Không hiểu sao cháu không thể liên lạc với chú Kiến.”
Lê Hiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi ngoảnh lại mỉm cười: “Có thể anh ấy đang bận việc. Cô Hạ Nam vào phòng đợi một lát nhé!”
Hạ Nam gật đầu, nhỏ giọng "vâng" một tiếng.
Cửa thang máy mở ra, Lê Hiên phụ trách dẫn đường, Hạ Nam cẩn thận giữ cặp l*иg đựng cơm trong lòng, im lặng đi theo sau. Băng qua khu hành lang dài, phòng làm việc của Trần Kiến nằm bên phải.
Đúng lúc này điện thoại trong túi áo khoác của Lê Hiên đổ chuông. Lê Hiên bảo cô vào trong trước, cửa không khóa, anh phải ra ngoài nghe điện thoại.
Hạ Nam đẩy nhẹ cửa phòng làm việc. Cảnh tượng bên trong khiến cô chết đứng tại chỗ.
Người đàn ông tựa vào ghế sô pha, tư thế lười nhác bất cần, đầu ngửa lên, cần cổ lấm tấm mồ hôi, hai cánh tay tùy ý gác trên đầu ghế. Cúc áo sơ mi đã cởi ra toàn bộ, l*иg ngực trần trụi rắn chắc, nước da ngăm màu lúa mạch, hình dáng cơ bắp hoàn mĩ như tượng tạc. Trần Kiến nhắm hờ hai mắt, yết hầu hơi nhô lên, cổ họng bật ra tiếng rêи ɾỉ, trầm thấp, gợi cảm.
Người phụ nữ tóc dài khúm núm quỳ gối giữa hai chân Trần Kiến, vóc người lả lướt quyến rũ, gương mặt xinh đẹp vùi sâu vào hạ thể của anh. Miệng nhỏ bị nhét đến căng đầy, chất lỏng màu trắng sữa chảy xuống cằm. Cô gái khẽ nức nở mấy tiếng, đôi mắt rưng rưng, gò má hồng hào đỏ ửng.
Trên chiếc bàn vuông là ly rượu vang đỏ, bao thuốc lá và hộp bαo ©αo sυ. Dưới sàn nhà là áo khoác đen của nam giới, dây thắt lưng, giày cao gót và qυầи ɭóŧ phụ nữ.
Hạ Nam sợ hãi lùi ra sau, mồ hôi lạnh dán vào sống lưng. Cô rối rắm nắm chặt tay, bộ dạng cuống cuồng cả lên.
Khi Lê Hiên quay lại, thấy Hạ Nam vẫn đang đứng bên ngoài phòng làm việc, mặt cô bé đỏ bừng như phát sốt. Anh lấy làm khó hiểu, bèn cất bước qua đó.
Giây phút thấy rõ cảnh tượng trong phòng, Lê Hiên nhanh chóng đóng cửa lại. Anh gượng gạo ho một tiếng, quay đầu nói với người đằng sau: “Anh Kiến đang bận việc. Cô Hạ Nam đến phòng khách kế bên chờ được không?”
Ánh mắt hoang mang nhìn Lê Hiên, sau mấy giây ngắn ngủi, Hạ Nam ngượng ngùng đồng ý.
Sau khi vào phòng khách, Lê Hiên rót cho cô cốc nước ấm.
“Cô Hạ Nam ngồi ở đây một lát thôi. Tôi ra ngoài tìm anh Kiến.”
“Vâng.”
Lê Hiên rời khỏi phòng, lúc quay người không quên giúp cô đóng cửa.
Đặt cốc nước lên bàn, Hạ Nam ngơ ngác sờ vào mặt mình, cảm giác nóng ran khi nãy vẫn còn.
Trời ơi! Xấu hổ đến chết mất!