Đây là lần đầu Trần Kiến dẫn người nhà đến chơi, còn là một cô gái trẻ xinh đẹp, hình ảnh lạ mắt khó tránh khỏi việc làm người khác thấy tò mò.
Nhân viên thu dọn bài trên bàn, nhanh chóng chuẩn bị một bộ bầu cua mới theo yêu cầu của khách.
Dù cái trò bầu cua cá cọp Trần Kiến đề xuất muốn đổi không gợi nhiều hứng thú với họ, cơ mà mọi người vẫn thoải mái đồng ý, đồng thời cũng nhiệt tình tham gia, dốc sức làm nóng bầu không khí.
Hạ Nam cẩn thận quan sát, luật chơi vẫn như cũ, nếu có gì khác biệt thì chính là khoản tiền đặt cược, nhiều gấp đôi.
Trần Kiến nhàn nhã vắt chéo chân, thưởng rượu cùng trái cây, anh không có ý định can dự.
Mười hai ván liên tiếp, Hạ Nam toàn thắng.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng ngời.
Không có kĩ thuật nào đặc biệt, tất cả đều phụ thuộc vào vận may. Hạ Nam thở một hơi dài nhẹ nhõm, hẳn là ông trời thương xót, những khi cô chơi trò này may mắn luôn tìm đến.
Trần Kiến nhét quả nho xanh vào miệng, vị ngọt bên trong tứa ra, thấm vào đầu lưỡi. Anh cau nhẹ chân mày, nét mặt lạnh nhạt.
Mọi người đều biểu hiện sự vui vẻ, âm thanh xuýt xoa, dành nhiều lời tán dương cho cô gái nhỏ. Trong khi ấy, chỉ có lời khen của Trần Kiến là qua loa: “Chơi không tệ.”
“Anh Kiến à, gì mà chơi không tệ, rõ ràng là cao thủ đấy!”
Hạ Nam hoàn toàn không để ý đến. Cô thắng rất nhiều tiền đặt cược, từng xấp dày cộm nặng trên tay, cái bóp nhỏ hình gấu con cô mang theo không thể nào chứa hết. Không còn cách nào, Hạ Nam đành phải xin một chiếc túi ni lông từ chỗ nhân viên phục vụ.
Hành động này của cô không thể tránh khỏi ánh mắt của những người ở đây.
Ngây ngô và vụng về như một cô thôn nữ mới lên thành phố.
Vào ổ bài bạc hỗn tạp chơi bầu cua, đựng tiền trong túi ni lông, quả thật rất buồn cười, nhưng trước mặt Trần Kiến, bọn họ không dám biểu hiện thái độ không tôn trọng.
Trần Kiến nốc cạn cốc rượu, hàm răng cắn nát viên đá lạnh trong miệng. Đốt ngón tay thon dài gõ xuống thân cốc thủy tinh, người đàn ông nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn cô gái bên cạnh, ý cười lan rộng trên gương mặt.
Một tiếng sau, trò chơi kết thúc. Người than vãn, người tiếc nuối, người lại giậm chân tức tối. Vận may của cô bé này cũng thật trâu bò, ba mươi ván đều thắng, tiền trong túi họ không cách nào giữ nổi.
Hạ Nam vui vẻ gom tiền trên bàn, lần đầu chơi bầu cua cá cọp mà cô lại thắng được nhiều tiền như vậy.
Phát tài thật rồi!
Trần Kiến dẫn Hạ Nam xuống đại sảnh quán rượu.
Quan Thanh Mai đang ngồi bên bàn rượu hút thuốc, thấy cô gái nhỏ đi cùng Trần Kiến, cô gí đầu thuốc vào gạt tàn.
Cây thuốc của Đức có mùi rất nồng, không thích hợp với người nhỏ tuổi.
Cánh tay trắng nõn gác lên thành ghế, Quan Thanh Mai nở nụ cười quyến rũ, ngón tay vuốt ve lọn tóc xoăn trên vai: “Sao anh Kiến về sớm thế? Không ở lại chơi thêm vài tiếng nữa, trên đó đang xôm lắm mà.”
Trần Kiến lắc đầu: “Khi khác đi. Phải đưa cháu gái nhỏ về nhà.”
Con nhóc này rất có quy tắc, dù đang đánh bầu cua hăng say vẫn không quên nhắc anh đưa cô về nhà sớm. Nghe xong, Trần Kiến bóp trán thở dài, không còn lời nào để nói.
Quan Thanh Mai cũng không giữ người ở lại.
Cô nhìn Hạ Nam, sự thích thú hiện rõ trong mắt: “Khi nào rảnh lại mang cô bé đến đây chơi, anh Kiến bận việc quan trọng, tôi sẽ chăm sóc giúp cho.”
“Việc quan trọng” mà cô nhắc đến chính là uống rượu, đánh bài, tìm người đẹp làm chuyện vui thích.
Trần Kiến không trả lời, Hạ Nam không rời mắt khỏi Quan Thanh Mai, cô có ấn tượng đặc biệt về chị gái này, xinh đẹp, khí chất, giọng nói ôn hòa gần gũi.
Trước lúc rời quán rượu, Hạ Nam lễ phép cúi chào.
Thấy vậy, Quan Thanh Mai bật cười khúc khích.
Đáng yêu thật đấy! Cũng không biết Trần Kiến từ chỗ nào nhặt được cô nhóc này về.
…
Trong xe, Hạ Nam thắt dây đai an toàn, lần này cô ngồi ở ghế trước.
Trần Kiến đóng lại cửa xe, quay đầu hỏi: “Chơi có vui không?”
“Vui lắm ạ!” Hạ Nam ôm chiếc túi ni lông đựng tiền vào trong l*иg ngực, nụ cười tươi rói, “Hôm nay cháu thật sự rất vui…”
Một phút lặng im trôi qua, cô nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn.
Hạ Nam biết lí do Trần Kiến đưa cô ra ngoài, nhất định là chú Tư đã âm thầm nhờ anh làm việc này.
Trần Kiến không nhắc đến Hạ Quân Thành. Anh khởi động xe, giọng điệu lười nhác: “Khi nào muốn ra ngoài thì nói với chú Kiến. Chú Kiến sẽ đưa Hạ Nam đến mấy chỗ thú vị để chơi.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, không trúc trắc ngượng ngập, cảm giác còn rất tự nhiên.
Hạ Nam ngoan ngoãn gật đầu, không dám đòi hỏi.
Tối đó, Hạ Nam nấu một nồi canh cua thơm nức mũi, cô còn làm một nồi thịt kho trứng phủ đầy ớt, món này là đặc biệt chuẩn bị cho Trần Kiến.
Trần Kiến ăn sáu chén cơm, bụng căng đầy vì no, có thể nói là vô cùng thỏa mãn.
Trần Kiến không thể không thừa nhận, tay nghề nấu nướng của cô nhóc vô cùng hợp khẩu vị của anh, món nào cũng ngon miệng. Ngày qua ngày, Trần Kiến trở nên kén chọn, rất ít khi ăn cơm bên ngoài.