Sự Mê Hoặc Chết Người

Chương 13: Không phải lúc nào tôi cũng rảnh rỗi

Hạ Nam sắp xếp bài vở trên bàn học, ngày mai là thứ Hai, thời hạn xin nghỉ đã hết, cô phải quay về trường.

Trần Kiến thình lình đẩy cửa bước vào, hành động đường đột lại rất tự nhiên, cũng không gõ cửa xin phép. Hạ Nam thoáng khựng lại hai tay, mí mắt giật nhẹ. Trần Kiến ném túi đồ ăn vặt lên giường, sau đó kéo ghế ngồi xuống. Anh chống tay dưới cằm, vẻ mặt vẫn dửng dưng như cũ, không nói lời nào mà chỉ nhìn chăm chăm vào dáng lưng mảnh mai của cô gái nhỏ.

Sự im lặng trước mắt làm Hạ Nam cảm thấy áp lực, không nhịn được nuốt nước bọt. Sau cùng cô vẫn quay người lại, ngồi xuống ghế mặt đối mặt với anh. Hai người đồng thời trầm mặc, mắt to trừng mắt nhỏ.

Hạ Nam lúng túng nắm chặt chiếc bút trong tay, nhìn thoáng qua túi đồ trên giường, đều là những món ăn vặt quen thuộc thường được bày bán trong siêu thị.

“Buổi tối cháu không ăn vặt.”

“Vậy buổi tối cháu hay ăn cái gì? Ngày mai tôi đi mua.”

“Bánh mì, ngũ cốc với sữa tươi.”

Trần Kiến khẽ tặc lưỡi một tiếng, toàn mấy món nhạt nhẽo, sở thích như người già vậy.

“Sáng mai tôi đưa cháu đến trường học.” Trần Kiến ngang nhiên thông báo.

Hạ Nam giật mình, lập tức muốn từ chối: “Cháu có thể đón xe buýt…”

“Tôi không hỏi ý kiến của cháu.” Trần Kiến lạnh lùng ngắt ngang, “Không phải lúc nào tôi cũng rảnh rỗi. Hai ngày thôi. Tài xế do Lê Hiên cử đến sẽ phụ trách việc đưa cháu đến trường.”

Anh gác tay trái lên khung ghế, nét mặt hơi cau có: “Sau khi tan học, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, nhưng nhớ phải về nhà trước bảy giờ tối, hiểu chưa?”

Trước đó, Hạ Quân Thành đã dặn dò nhiều lần, nhất định phải giám sát việc học hành của Hạ Nam. Ngày đầu tiên cô quay về trường học, anh phải nghiêm ngặt đưa đón, trông chừng cô thật cẩn thận. Hạ Quân Thành lo lắng như vậy là có nguyên nhân, con nhóc này từng có tiền án trốn học, bỏ nhà đi bụi.

Trần Kiến cảm thấy rất phiền, nhưng người đã đến tận cửa để nhờ giúp đỡ, là chỗ bạn bè nhiều năm, anh khó mà từ chối. Vì vậy, Trần Kiến phải rước của nợ này về nhà, ngày ngày để mắt đến, tận tâm chăm sóc như một bảo mẫu. Anh càng nghĩ càng thấy mình bị thiệt thòi, sau khi Hạ Quân Thành trở về phải bắt gã trả công đầy đủ cho anh. Hai khu đất lớn ở Thành Châu dưới quyền kiểm soát của Hạ Quân Thành, từ một năm trước Trần Kiến đã bắt đầu để ý đến, theo như kế hoạch thì anh dự định mở rộng cửa sòng bạc.

Hạ Nam không tìm ra lí do thích hợp để từ chối, vậy là phải gật đầu đồng ý. Trần Kiến đứng dậy, chiếc bóng đổ dài trên đất, dáng người cao ráo ấy như bức tường kiên cố, Hạ Nam bất giác ngước mắt, bỗng thấy ngột ngạt đến khó tả.

“Nhớ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.” Căn dặn xong, anh quay lưng rời đi.

Hạ Nam khóa cửa phòng, hai vai căng thẳng sụp xuống, lúc này cô mới nhẹ nhõm trong lòng.

Việc xảy ra vào hôm qua, cả anh và cô đều ăn ý không nhắc lại. Thái độ của Trần Kiến vẫn giống như trước, nóng lạnh thất thường, thích cợt nhả trêu ngươi, bất cần chẳng thể đứng đắn. Hạ Nam nhìn mãi cũng thành quen, không thể làm gì khác ngoài nhẫn nhịn.

Cầm túi đồ ăn vặt đặt lên bàn, Hạ Nam ngả người xuống giường, thở thườn thượt. Tháng ngày sau này vẫn còn dài, chưa gì cô đã có cảm giác mù mịt gian nan.



Bên ngoài mặt trời còn chưa ló bóng, Hạ Nam đã thức dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng. Bánh mì nướng quết bơ, trứng gà luộc, rau củ trộn, thịt xông khói và xúp gà nấu với nấm. Bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, hương vị từng món đều hợp khẩu vị của Trần Kiến. Cảm thấy hài lòng, anh mở ví tiền, rút một ít đưa Hạ Nam tiêu vặt. Cô gái nhỏ thoải mái nhận lấy, xem như là tiền công nấu nướng.

Hạ Nam mất gần một tiếng hoàn thành, bởi lẽ cô còn làm thêm cơm trưa để mang đến trường. Một phần cho mình, một phần cho Trần Kiến, thành ra phải loay hoay rất lâu trong bếp.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Hạ Nam lên lầu thay đồng phục, Trần Kiến ngồi chờ ở phòng khách. Anh hút thuốc, vài sợi khói lượn lờ, dáng vẻ kiên nhẫn.

Hạ Nam ôm ba lô bước xuống cầu thang, tóc dài xõa sau lưng, áo sơ mi trắng, váy ngắn xanh nhạt, tất ống chân và giày búp bê. Tuổi mười bảy rạng rỡ xuân sắc, nét cười ngây thơ trong sáng. Trần Kiến ngửa đầu nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt đen sâu thẳm, ngón tay kẹp điếu thuốc trên môi, khói trắng phả ra như sương mờ.

Dưới làn váy xanh là cặp chân thon thả mềm mại, nước da trắng ngần rất nổi bật.

Trần Kiến thôi nhìn, cau mày rít một hơi thuốc, chẳng hiểu sao cổ họng lại có cảm giác ngứa ngáy.

Hạ Nam nhìn qua cửa kính ô tô, trông thấy hai cô bạn thân của mình đang đứng chờ ngoài cổng trường. Tức thì miệng nhoẻn cười, đôi mắt trong veo sáng ngời, Hạ Nam mở cửa bước xuống, ôm ba lô chạy nhanh đến chỗ họ.

Quân Tử dang rộng tay ôm lấy Hạ Nam, khóe mắt đỏ hoe: “Bé Nam à, cuối cùng cậu cũng về.”

Nhan Thanh chậm rãi bước đến, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Nam: “Không thể liên lạc với cậu, bọn tớ rất lo lắng, cả tuần nay luôn rầu rĩ buồn bực. Nam, sau này không được như vậy nữa.”

Quân Tử gật gù nói theo: “Phải đó! Lo đến mất ăn mất ngủ, không còn tâm trí nào mà học hành!”

Hạ Nam cúi đầu nhận lỗi như một đứa trẻ làm sai chuyện. Nhan Thanh thở dài, không nỡ trách mắng.

Cô nhìn chiếc xe Jeep màu đen đậu bên đường: “Nam, là ai đưa cậu đến trường vậy?”

“Trời ạ, là xe Jeep đấy! Nhìn oách quá đi!” Quân Tử nhìn theo tầm mắt Nhan Thanh, gương mặt mang vẻ kinh ngạc, miệng mở to có thể nhét một quả trứng.

Hạ Nam nhỏ giọng trả lời: “Người đó là bạn của chú Tư.”

Nhan Thanh chỉ nhìn một lát rồi rời mắt.

Quân Tử vui vẻ khoác tay Hạ Nam, thân thiết tựa đầu lên vai cô: “Bọn mình đến căng tin trường đi. Hôm nay có bánh ngọt với sữa chua đó.”

“Được.”

“Hai người ăn ít đồ ngọt thôi, nhất là vào buổi sáng, dễ bị tăng cân lắm.”

“Biết rồi mà! Bé Thanh hay cằn nhằn quá!”

Xác định cô đã vào trường học an toàn, một phút sau, Trần Kiến lái xe rời đi.