Độc Sủng Tiểu Phu Lang Là Ngư Dân

Chương 44: Nhà đá

Chung Xuân Hà liếc nhìn hắn ta.

“Ngươi nói vậy, dù trước đây nó có cao ngạo thế nào, cũng phải hiểu rõ đạo lý rằng dân miền biển và người trên bờ không được thông hôn.”

Quách thị cười đáp: “Ta còn tưởng nó có bản lĩnh đổi hộ tịch ấy chứ, dù sao ngày trước cứ mở miệng ngậm miệng là bảo có đường đi nước bước trên huyện thành, quen người này người kia, nay ổn định tính nết lại rồi là tốt.”

Hai cô tức vốn không ưa nhau, lại một lần nữa khiến Lương thị, người tính tình mềm mỏng hơn phải ra tay hòa giải.

“Bất kể là lấy người ở đâu, cũng phải để A Minh tự mình ưng thuận mới được, có khi chẳng cần chúng ta bận tâm, tự nó đã tìm được người hợp mắt ngay trong thôn mình rồi. Tỷ tỷ, phiền tỷ nhường một chút, để ta làm món da sứa này trước.”

Món cuối cùng ra lò, nhìn qua nhìn lại, mới phát hiện Chung gia là nhà ăn cơm tối sớm nhất.

Một nhà tất tả chui vào nhà, ghép mấy chiếc bàn chân thấp vốn dùng trên thuyền lại thành một bàn, dọn cơm khi trời còn sáng.

Thế nhưng đã là lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn vương đầy chân trời, đỏ tím đan xen, đẹp vô cùng.

Mấy đứa nhỏ đều nhìn đến ngây ngẩn, những người lớn thấy nhiều biết rộng thì chỉ nhíu mày lo lắng.

Chung tam thúc nói: “Nhìn thấy mây ngũ sắc như vậy là biết, sớm thì đêm nay, trễ thì mai trời sẽ nổi mưa gió, trận này chắc chắn không nhỏ.”

Chung Minh vốn đã sớm đoán được, chủ động nói.

“Đêm nay đầu giờ con sẽ canh gác.”

“Để Hổ Tử canh cùng con, nửa đêm ta sẽ thay.”

Hiện giờ ông ấy rất yên tâm với Chung Minh, chỉ sợ một mình hắn trông không xuể, dĩ nhiên là sai ngay nhi tử nhà mình.

Nói xong ông ấy nhìn về phía lão tứ, Chung tứ thúc bị ông ấy nhìn một hồi, chẳng thể làm gì khác ngoài nói theo: “Vậy mai ta với Thạch Đầu trực.”

Quách thị đang ôm Bình An trong lòng, nghe vậy có chút không vui.

“Thạch đầu còn nhỏ, giữa đêm canh ba sao mà dậy được.”

“Còn nhỏ? Nó đã đến tuổi ra biển rồi, trong mắt dân miền biển, ra biển được thì chính là người trưởng thành.”

Giọng Chung tam thúc trầm xuống, Chung lão tứ thấy vậy âm thầm đá phu lang một cái.

Quách thị đành im bặt.

Chung Xuân Hà nhìn mà cảm thấy buồn cười, Quách thị là loại người không biết điều, hồi đó không biết tại sao lại hợp ý lão tứ, chuyện tốt nào cũng muốn về phần mình, lại gặp phải nam nhân có tính khí lằng nhằng như lão tứ.

Bà ấy là tỷ tỷ của lão tứ, dĩ nhiên hiểu rõ đệ đệ mình nhất, lão tứ từ nhỏ đã chỉ tỏ vẻ oai phong trong nhà, lòng dạ hẹp hòi, điểm này ngược lại rất xứng với Quách thị.

“Được rồi được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa, mau ăn cơm đi.”

Chung Xuân Hà thu hồi ánh mắt, lên tiếng giục, mọi người đồng loạt nâng đũa.

Da sứa là món canh, mỗi người múc một bát to, ăn thoải mái, độ ngon của da sứa hòa cùng vị ngọt của cải bẹ, ngay cả nước canh cũng rất vừa miệng.

Chỉ tiếc là ở miền Nam không ăn mấy món bánh bột phổ biến ở miền Bắc, nếu không Chung Minh chắc có thể dùng nó để chấm canh, ăn một lúc năm sáu cái liền.