Tam canh hấp là món ăn thường thấy của dân chài, cái gọi là tam canh, thường là chỉ cá khô, tôm khô, sò khô, cũng có thể thay bằng mực khô, cá hố khô, ốc khô… Tóm lại có gì dùng nấy.
Thực ra làm món này rất dễ, xếp tam canh ngay ngắn trong đĩa, tưới một vòng nước tương nhạt, rải gừng cắt sợi lên trên, hấp hơn một khắc là có thể ăn, mở nắp nồi, mùi thơm xông lên mũi, ăn cơm hay uống rượu đều ngon.
Ốc xào cay không có gì để nói, ốc có mùi vị rất đặc biệt, người không thích ăn sẽ cảm thấy nó vừa đắng vừa cay, người thích thì ăn một con lại muốn ăn tiếp.
Trước kia Chung Minh là loại người không thích ăn mấy, hiện tại vì kiếp trước thiếu vị này quá lâu, ngược lại có thể ăn ra hương vị, vì vậy lại được Chung tam thúc khen ngợi.
“Ta hồi còn nhỏ, ghét nhất là mấy con ốc này, đuôi đắng nghét, người lớn cứ ép ăn cho bằng được, nói là để giải nhiệt, ta chỉ nghĩ, có cái gì đâu mà nhiều nhiệt phải giải, ăn xong lại thấy ruột gan nóng cả lên.”
Chung tam thúc gắp một con ốc cay, vì vỏ đã bị đập vỡ, chỉ cần dùng răng lôi nhẹ phần thịt là vào miệng, nhai vài cái, mặt lộ vẻ say mê.
“Giờ thì khác rồi, haiz, bữa nay đáng lý nên uống chút rượu mới phải.”
“Bữa này thì không được uống đâu, uống rồi lát tối chẳng ai dậy nổi, đến lúc mái nhà bị gió thổi bay cũng không hay biết.”
Tại đây chỉ có Chung Xuân Hà là lớn hơn tam thúc, lời này chỉ bà ấy nói được.
Chung tam thúc cũng không phải kẻ không biết nặng nhẹ, gật đầu đáp: “Ta chỉ nói thế thôi.”
Lương thị cười: "Đợi hết mùa mưa bão, xuống núi ăn bữa ngon.”
Chung tam thúc nghe vậy thì phấn chấn, gắp ngay một đũa rau rồng biển, vừa ăn vào lập tức trợn to mắt.
“Hôm nay món này ngon quá, không giống kiểu trộn trước kia.”
Lương thị hất cằm về phía Chung Minh. “Là đại chất nhi nhà mình làm đấy, cứ nhất quyết muốn thể hiện tay nghề trên bếp, không cho nấu, thì đi trộn rau.”
Cả bàn ăn đều hướng vào món da sứa hầm, món rau rồng biển vốn không có gì đặc sắc, lại là món rau nên chẳng ai đυ.ng đến, nghe vậy mới gắp một miếng nếm thử, quả nhiên rất khác lạ.
Quách thị không bắt bẻ được, vài lần muốn mở miệng lại thôi, cuối cùng còn gắp thêm một đũa rau rồng biển cho vào chén mình.
Chung Hổ ăn đến phồng má, nói: “Đại đường ca, cái gì huynh cũng biết, nếu một hán tử như huynh mà không thành thân được, ta nghĩ mình cũng hết hy vọng.”
Cả bàn đều bật cười, Chung Minh cũng bất đắc dĩ đáp: “Ta không đủ bạc, chỉ có thể lấy bản lĩnh bù vào thôi.”
Trong lòng lại nghĩ, không biết mấy chiêu học từ lão hỏa đầu còn có thể dùng được bao nhiêu, lát nữa vẫn nên luyện tập thêm chút, đến mùa đông biển động không ra khơi được, ta cũng học theo người ta, chống thuyền ra bến bán đồ ăn, cũng coi như bù đắp chi phí gia đình.
Hiện tại hắn sợ cái gì cũng sợ, chỉ không sợ khổ.
Nói thêm nữa, ai lại ngại đường kiếm tiền ít đâu.