Lão đầu bếp đó tự nhận từng là đầu bếp của một tửu lâu trong thành, bởi vì đánh chết một tên con nhà giàu ức hϊếp con gái mình nhưng lại vì đã đút lót quan huyện một khoản tiền mà chẳng bị đánh gậy nào đã thoát thân, bị đày đến đây.
Do đó mà nói, doanh trại binh phạm kia quả thật là một nơi đủ loại người, có người đúng là chẳng tốt đẹp gì, cũng có người mỗi người mỗi câu chuyện riêng, như lão đầu bếp, như Chung Minh vậy.
Nói tới đây, tóm lại là Chung Minh hiện giờ cũng dám tự nhận có chút tay nghề bếp núc, đối mặt với nồi lớn muôi to trước mắt, lại có chút ngứa nghề.
“Nhị cô, để ta xào món ốc cay này cho.”
Hắn vừa nói vừa bước tới, khiến mọi người xung quanh đều sững sờ.
Tứ thẩm bá Quách thị lập tức buột miệng: "Ngươi xào? Đừng có mà làm cháy mất cái nồi nữa thì có!”
Bình thường Chung Xuân Hà ghét nhất cái miệng của phu lang lão tứ, nhưng lúc này lại không thể không tán đồng, giơ tay đẩy Chung Minh qua một bên.
“Con đừng đến quấy rối, con chỉ biết nấu cháo với hấp cá muối không cháy nồi là may rồi.”
Tam thẩm Lương thị đang bê một rổ rau rồng biển đã rửa sạch đến, nghe vậy thì cười bảo: "Con trước đây đâu có kiên nhẫn làm mấy việc lặt vặt này, giờ sao cũng học đòi muốn làm bếp hả?”
“Không phải học đòi, là học rồi, trước đây ta có học được vài chiêu ở huyện thành.”
Chung Minh cảm thán, kiếp trước lăn lộn cũng có cái lợi, suốt ngày không thấy bóng dáng đâu, người nhà cũng chẳng rõ hắn đi đâu, đã làm những gì.
Chung Xuân Hà nghi ngờ liếc hắn một cái, cuối cùng vẫn không chịu buông tay.
“Bữa này có chút đồ ăn ngon, nửa đêm mà mưa đổ xuống, mấy bữa tiếp theo đều phải ăn tạm, nếu con nấu hỏng, lát nữa cả nhà đều ăn không ngon.”
Tam thẩm thấy Chung Minh còn muốn cố thuyết phục, tiện tay đưa rổ rau rồng biển trong tay cho hắn.
“Vậy thì con trộn món này đi, rau trộn cũng là món ăn, vị không đúng thì nhiều dấm một chút, ít muối một chút, làm ngon cũng là bản lĩnh.”
Chung Minh “đối mắt” với rổ rau rồng biển hai cái, miễn cưỡng gật đầu.
“Được thôi.”
Mọi người thấy bộ dạng của hắn, đều không nhịn được mà bật cười.
Chung Minh vừa bước đi, tam thẩm lập tức quay sang nói với Chung Xuân Hà: “A Minh thật sự đã thay đổi, trước kia làm gì có chuyện dễ nói như thế này, nói không được hai câu là cãi nhau với người ta, gặp tình huống thế này, chắc chắn là chạy đâu đó tụ tập cùng một đám nhóc hò hét ầm ĩ, giờ thì sao, bảo nó rửa rau thì rửa rau, bảo nó rửa nồi thì rửa nồi, còn biết học làm bếp nữa.”
Chung Xuân Hà khó giấu niềm vui.
“Đúng vậy, ta đã nói mà, các ngươi không tin, lát nữa giúp ta để ý xem, trong thôn mình có nhà nào có tỷ muội hoặc ca nhi thích hợp, có thể kết đôi với A Minh. Với bản lĩnh lặn nước của nó, sau này cuộc sống chẳng thể nào tệ được.”
Lời vừa dứt, đã nghe Quách thị nói: “Ta còn tưởng A Minh muốn lên huyện thành tìm một thê tử, chắc gì đã xem trọng người trong thôn chúng ta.”