Độc Sủng Tiểu Phu Lang Là Ngư Dân

Chương 42: Nhà đá

Chỗ dựng nhà của họ là bãi đá ngầm, không thể đầm nền đắp đất như người trên bờ làm nhà, cách nhanh nhất chính là trải một lớp cát dày, phủ chiếu lên trên, ngủ mấy đêm cũng không có vấn đề gì.

Cát được chọn là cát mịn, có màu trắng nhạt, chân trần giẫm lên không thấy cộm.

Các bãi cát xung quanh đều là cát trắng như vậy, chữ “Bạch” trong tên Bạch Thủy Úc cũng từ đây mà ra, những thôn xóm gần đó cũng hay lấy đặc điểm này để đặt tên, như bến thuyền cách đó một nén hương có một nơi gọi là Bạch Sa Úc, còn có mấy ngôi làng nhỏ khác tên là thôn Bạch Thạch, thôn Bạch Lãng v.v…

Chung gia đông người, làm việc nhanh nhẹn, trong nhà chẳng mấy chốc đã gọn gàng sáng sủa, lại chuyển ra ngoài dựng bếp lò đất, đặt lên đó một chiếc nồi lớn bằng gốm, chuẩn bị nấu cơm tối.

Chung tam thúc ra dáng người chủ gia đình, khoanh tay sau lưng cười ha hả nói: “Tối nay chúng ta ăn ngon một bữa, bảo tam thẩm các ngươi làm món da sứa hầm cải bẹ.”

Da sứa là lớp màng mỏng bên trong của con sứa, lý do phải vội vàng lột sứa, chủ yếu là vì lớp màng này rất khó tách.

Trên một con sứa chỉ có một lớp màng mỏng như tờ giấy, ít mà quý.

Dân miền biển dám ăn thịt da, đầu, óc sứa, nhưng hiếm khi nào nỡ ăn lớp màng này.

“Tam thẩm nấu ăn rất giỏi, tối nay chúng ta có phúc lắm rồi.”

Chung Minh nói xong còn liếʍ môi, quả thật cũng có chút thèm.

Nghĩ tới mấy năm đầu ở doanh trại miền Bắc kiếp trước, cứ vào mùa đông là thức ăn chỉ có mấy củ cải trắng trong hầm và cải bẹ, làm sao sánh được với chốn Cửu Việt này, quanh năm suốt tháng rau xanh mọc đầy, người dân miền biển nghèo đến mấy, chỉ cần mang hai con cá vào chợ cũng đổi được một nắm rau xanh cho bữa cơm.

Cải bẹ nấu thành món canh trong, ít dầu, ăn đến trố mắt, từng có thời gian Chung Minh nằm mơ cũng thấy mình ăn da sứa hầm cải bẹ.

Nhưng đó chỉ là chuyện của những năm đầu ở Bắc địa, sau này sống lâu ngày, ký ức về quê hương dần phai nhạt, hiểu rõ cơ hội quay về mỏng manh, sớm quên đi càng đỡ đau lòng.

Cả gia đình hơn mười mấy người, bữa tối đương nhiên không thể một người lo liệu.

Cả nhà già trẻ đều ra tay, kể cả nhỏ như Chung Hàm, cùng với ca nhi của tứ thúc, Chung Bình An mới ba tuổi, cũng được giao cho ngồi bệt dưới đất nhặt lá hành, lá tỏi, Chung Hổ và hai huynh đệ Chung Báo, cùng Chung Thạch thì ở một góc khác đập ốc xà cừ bằng đá.

Cả nhà nhị cô đến muộn một chút, còn mang theo cả Đường mẫu, bà cụ là khách, muốn làm cũng chẳng biết làm gì, đành ngồi một bên trông con cháu.

Chẳng bao lâu sau, các loại nguyên liệu cần xào nấu đã chuẩn bị xong, ngoài món da sứa hầm cải bẹ, còn có một nồi lớn tam canh hấp, một đĩa ốc xào cay, món rau là gỏi rong biển và cà trắng xào.

Những năm đầu tiên trong quân doanh, Chung Minh bị điều xuống bếp quân đội làm lính hỏa đầu, ở đó đã học được vài chiêu nấu nướng từ một hỏa đầu lão quân.