Trong mắt dân miền biển, vì mặt biển rộng lớn, chỉ cần bước lên bờ đều gọi là “lên núi.”
Thật ra nơi xây nhà đá nhiều lắm cũng chỉ gọi là “sườn núi,” cách hẳn núi Quan Tử một đoạn xa.
Gọi là nhà đá, nhưng xây dựng cũng chẳng phải tinh xảo gì, người đời đời sinh sống trên thuyền làm sao biết xây nhà, nói thẳng ra thì trông chẳng khác nào cái chuồng gia súc mà nhà dân ở thôn quê dùng đá xếp thành ở sau vườn, chỉ là cứ thế xếp đá lên đến đỉnh, rồi dùng gỗ và tre làm mái cùng cửa, trên mái lợp một lớp rơm khô kết lại từ cỏ biển.
Để phòng chống mưa gió, bên trong chỉ chừa ra hai cửa sổ nhỏ ở vị trí cao, không xuyên sáng lại ngột ngạt, bình thường chẳng ai ở, chỉ dùng làm kho chứa, đến khi gió lớn mới đến đó trú tạm, cũng chẳng còn cách nào khác.
Khi Chung Minh đến trước nhà, nhị cô không ở đây, chắc là đã cùng nhị cô phụ đi thu xếp cho mẫu thân của Đường Đại Cường.
Từ sau khi Đường Đại Cường cưới thê tử ở Bạch Thủy Úc và lập nghiệp tại đây, đã chào hỏi lý chính, lên núi dựng một căn nhà nhỏ, chỗ không rộng, nhưng đủ cho năm người gồm ông ấy, mẫu thân, thê tử với hai đứa con cùng ở.
Trước Chung gia lúc này chỉ có tam thẩm đang đứng, thấy Chung Minh, bà ấy giơ tay gọi.
“Vừa nhắc hai huynh đệ các con làm gì mà không thấy đâu cả nửa ngày, còn muốn bảo Hổ Tử đi tìm hai ngươi, kết quả là vừa quay đầu, tiểu tử ấy cũng chẳng biết chạy đi đâu mất rồi.”
Rồi bà cúi xuống nhìn Chung Hàm, cười nói: “Đây là con mèo mới nhặt về à? Nghe nói là mèo có đốm hả, cho ta nhìn chút.”
So với tứ thẩm là phu lang họ Quách, tam thẩm họ Lương là một phụ nhân hào sảng, hiền hậu, Chung Hàm cười tít mắt mở tấm vải phủ trên lưng gùi cho bà xem.
“Tam thẩm xem này, nó đang ngủ.”
Lương thị cúi đầu nhìn một cái, hai đứa con nhỏ của bà ấy cũng chen lại.
Một đứa là nhị tử Chung Báo, năm nay mười tuổi, một đứa là tam tỷ nhi Chung Miêu, sáu tuổi.
Nhìn thấy Chung Báo dúi đầu qua, Lương thị giơ tay đẩy đầu nó về.
“Đừng làm ồn, đừng dọa mèo sợ.”
So sánh thì thấy, Chung Miêu nho nhã hơn nhiều, nha đầu liếc vào gùi nhìn một cái, sau đó quay sang Chung Hàm nói: “Đại Hoa và Nhị Hoa nhà ta cũng theo lên rồi, có thể cho chúng nó chơi với mèo con.”
Trong lúc nói chuyện, mọi người đều nghe thấy một tiếng mèo kêu, ngẩng đầu lên thì thấy hai con mèo chẳng biết đã nhảy lên nóc nhà từ lúc nào, đang cúi đầu nhìn xuống, một con ba màu, một con sọc đen trắng.
Chẳng mấy chốc, Chung tam thúc và phụ tử Chung Hổ, cùng cả nhà Chung tứ thúc cũng đến nơi.
Nhà đá của Chung gia là gian nhà rộng, được Chung lão đại lúc còn sống dẫn theo bốn huynh đệ muội cùng xây nên, giữa nhà không hề xếp tường ngăn cách, ở như một gian giường chung, nhưng đều là người trong nhà, thế nào cũng chẳng sao.
Người đã tập hợp đủ, đám nhỏ và mèo không giúp được gì bị dồn qua một bên, mấy nam nhân vào trong nhà, leo thang gỗ lên kiểm tra lại mái nhà và cửa sổ, chắc chắn không có chỗ nào cần sửa lại mới trèo xuống, lấy cào tre dọn dẹp cát tích dưới sàn.