Lần trước uống rượu mừng Giang gia, hắn bị đẩy lên hát đối, thực ra ngay cả người trên thuyền đối diện là ai hắn cũng không nhận ra hết.
Nếu bắt buộc phải nói có ai mà hắn tương đối quen thuộc…
Có lẽ là Tô Ất, người vừa bị hắn “bắt mất” con mèo.
Còn chưa kịp nghĩ thêm, mấy tỷ muội trẻ tuổi trong tộc đi tới dọn chén bát, trong đó có Đường Oanh.
Chung Minh nhân cơ hội đưa mắt nhìn quanh, không thấy Chung Hàm đâu, trước giờ những lúc thế này tiểu tử ấy đều sẽ chạy tới hóng hớt mới phải.
Nghe hắn hỏi, Đường Oanh cười đáp: “Nó ở trên thuyền trông mèo nhỏ không chịu đi, A Tước đang ở với nó.”
Chung Minh:…
Cái này gọi là có mèo quên ca ca, quả không sai.
Chiều tiếp tục làm việc, tất cả những tạp niệm đều bay biến lên chín tầng mây, bên tai chỉ còn lại tiếng thở phì phò của chính mình và những người xung quanh.
Đến hoàng hôn, hai mươi mấy chiếc thuyền Chung gia đã kéo lên bờ hết.
Tất cả đồ đạc sợ nước trong khoang thuyền đều mang hết lên nhà đá, buồm, cột buồm, cửa gỗ, cửa sổ, liếp thuyền bằng tre…
Cái gì tháo được thì tháo, bên ngoài thuyền phủ kín một lớp bạt.
Bạt dầu đều là những mảnh bạt lớn, thuyền nhà nào cũng có, cứ khâu đi khâu lại, dùng hết năm này qua năm khác.
Dùng bạt che phủ xong, xung quanh còn thừa một đoạn, đoạn này phải dùng đá nặng đè chặt, chỉ cần không phải gió quá to thì bạt sẽ không bị gió thổi bay.
Chung Minh chèn hòn đá cuối cùng vào vị trí, bước tới kéo mạnh bạt dầu một cái, lớp bạt không nhúc nhích, hắn liền yên tâm, phủi sạch cát trên tay, gọi Chung Hàm tới.
“Tiểu tử, ngươi cũng phải nhớ, thuyền nhà mình đậu ở đây, ngươi đếm xem, đây là chiếc thứ mấy tính từ bên trái qua?”
Dân miền biển qua bao đời không được vào học đường, đều là những người thô kệch không biết một chữ, cùng lắm chỉ tính toán giỏi để thuận tiện khi lên bến bán hải sản.
Chung Minh sống thêm một đời, may mắn được một đồng đội trong trại binh phạm học chữ, học được chút kiến thức hữu ích, mở mang tầm mắt.
Hắn định bụng sau này chỉ cần có cơ hội, sẽ dạy hết cho tiểu đệ.
Đếm số là căn bản, quen thuộc rồi sẽ đến tập viết chữ, ít nhất cũng phải biết viết tên của mình.
“Một, hai, ba, bốn…”
Chung Hàm đếm bằng mười ngón tay, đếm đến chiếc thuyền nhà mình là chiếc thứ bảy, trong lòng thấy mừng vì mười ngón tay vừa đủ dùng.
Nếu ca ca bảo đếm từ đầu kia, chắc nhóc sẽ phải dùng đến móng mèo để tính.
Khoan đã, đây chẳng phải cũng là một cách sao?
Chung Minh không để ý tiểu Hàm đang nhìn móng mèo sáng mắt lên, hắn khen tiểu đệ đếm đúng, sau đó ngẩng lên nhìn trời.
Nửa đêm nay mưa sẽ đổ xuống, kiếp trước tiểu đệ gặp chuyện đúng vào mấy canh giờ sau đó.
Nỗi ân hận sâu sắc nhất cuộc đời sắp sửa được thay đổi, Chung Minh càng không dám chủ quan.
“Đi thôi, bên này thu dọn xong rồi, chúng ta mau lên núi đi.”