Lúc rảnh rỗi hơn một chút thì sẽ ăn kèm với tương đậu do nhà tự làm, giờ thì không có thời gian để bày vẽ, ngay cả đũa cũng chẳng dùng, trực tiếp bốc ăn bằng tay.
Ai đã lập gia đình, nhà có thê tử hoặc phu lang chu đáo thì sẽ được mang đồ ăn đến cho, có người mang bánh, có người mang điểm tâm.
Chung Minh và Chung Hổ những kẻ độc thân không có phúc đó, chỉ biết nhìn theo mà thèm.
Chung Hổ nhìn về phía xa xa, thấy Chung Thủ Tài đang cùng thê tử ngồi ăn cơm, đường tẩu không chỉ mang bánh gạo tới tận miệng, mà còn rút khăn ra lau mồ hôi cho phu quân.
Chung Thủ Tài để nàng lau mấy cái, rồi dùng đũa gắp một miếng bánh gạo cho thê tử ăn trước, quả thật ân ái thắm thiết, khiến hắn ta nhìn mà ghen tị đến bỏng mắt.
“Đại đường ca, vẫn là sớm cưới vợ tốt hơn, huynh nhìn đường ca Thủ Tài kìa, thành thân được một năm rồi, thấy tẩu tử vẫn cười không ngậm được miệng, y như hoa hải quỳ vậy. Phụ thân ta nói rồi, huynh là lớn nhất trong lứa bọn ta, huynh phải cưới trước, mới đến lượt ta.”
Chung Minh im lặng.
Hắn suýt hoài nghi đây có phải là chiêu trò của nhị cô và tam thúc bọn họ không, trưởng bối thúc giục hắn cưới vợ cũng thôi, sao đến Chung Hổ cũng nhắc đi nhắc lại chuyện này?
“Đệ với cô nương họ Ngô kia…” Chung Minh quên mất tên của nữ tử mà Chung Hổ từng nhắc đến, bèn hàm hồ hỏi: “Hai người thường gặp nhau à?”
Chung Hổ lắc đầu.
“Không có, nàng là một cô nương chưa xuất giá, sao có thể gặp ta thường xuyên, chỉ là thỉnh thoảng gặp lúc đi biển thôi.”
Nghĩ đến đó Chung Hổ lại ngốc nghếch cười: "Lần trước ta giúp nàng thu lưới tôm, nàng còn cười với ta nữa cơ.”
Nghe đoạn mô tả đó, Chung Minh chẳng đoán được nữ tử họ Ngô có thân thiết với Chung Hổ hay không, đừng để thành ra đệ đệ ngốc của mình một mình đơn phương say nắng.
Nhưng nhìn bộ dạng của Chung Hổ, xem ra là để tâm thật, thích cũng là thật.
Hắn không nhịn được hỏi Chung Hổ: "Ngươi thích cô nương Ngô gia vì cái gì, nàng có gì tốt?”
Chung Hổ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ngập ngừng nói:
“Không nói được, dù sao ta chỉ muốn gặp nàng, thấy nàng thì vui, bình thường làm việc, nghĩ đến nàng thì có sức!”
“Vì thấy nàng đẹp sao?”
Chung Hổ khoát tay: "Cũng không phải, nàng đẹp, nhưng không phải chỉ vì nàng đẹp. Mẫu thân ta đã dặn rồi, cưới thê tử không được chỉ chọn người đẹp.”
“Vậy là thấy nàng giỏi giang?”
Chung Hổ đáp rất nhanh: “Hương cô nương đương nhiên là giỏi, nàng là người rất giỏi trong nghề đi biển, còn biết đan cói, dệt vải chuối! Nhưng giỏi thì giỏi, nếu cưới nàng về, ta sẽ để nàng làm ít thôi, ta sẽ làm nhiều hơn, sức ta lớn, không dùng phí lắm.”
Chung Minh thở dài, biểu đệ nhà mình ngốc thì ngốc thật, nhưng cũng nhanh nhạy, về sau cưới được thê tử, chắc chắn sẽ là người cưng chiều thê tử hết mực.
Còn hắn, kiếp trước tâm tư đều dồn hết vào việc lăn lộn ở huyện thành, kiếp này muốn cưới thê tử rồi, nhất thời lại chẳng tìm ra được ai để mà ngó tới.